Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2586: Không thể nào!

Hoa Tư Dung làm bộ chăm chú lắng nghe, nhưng hai tay bị cột đằng sau vẫn không nghỉ ngơi, vẫn luôn nghĩ cách cởi dây thừng.
Người thanh niên đeo khẩu trang không phát hiện thật hay là nói đến nghiện, vẫn phối hợp như cũ: “Tổ chức phái ta đến đây điều tra. Đáng tiếc tra tới tra lui, cuối cùng tra được ngươi là người của Thu Thủy và Đường Hỏa. Ngươi nói bọn họ được Hạ Thiên mang đi, nhưng ta lại không điều tra được tin tức của Hạ Thiên. Vì thế ta không thể không hoài nghi ngươi đang nói dối.”
“Không, ta tuyệt đối không có nói dối.” Hoa Tư Dung vội vàng giải thích: “Cái tên Hạ Thiên rất nổi tiếng ở Giang Hải, ngươi chỉ cần chú tâm nghe ngóng, nhất định ngươi sẽ thăm dò được một số tin tức, ví dụ như có lời đồn nói hắn là ông chủ lớn đằng sau tập đoàn Thần Y.”
“Tập đoàn Thần Y?” Người thanh niên đeo khẩu trang mỉm cười lắc đầu: “Đây chính là một tảng mỡ dày. Nếu thân phận Hạ Thiên đúng như lời ngươi nói, đó chính là một bước đột phá xuất sắc. Nhưng làm sao ta biết ngươi có nói thật hay không?”
“Mạng của ta nằm trong tay ngươi, ta cần chi phải nói dối chứ?” Hoa Tư Dung vội vàng nói.
Người thanh niên đeo khẩu trang mỉm cười đắc ý, con dao giải phẫu dột nhiên hạ xuống cổ Hoa Tư Dung: “Ta có một biện pháp độc môn có thể phát hiện người đó có nói dối hay không. Ngươi có muốn thử một chút không?”
“Biện pháp gì?” Hoa Tư Dung kinh hồn táng đảm hỏi.
“Nghe nói, khi người chuẩn bị chết đi, con mắt sẽ biết nói chuyện, mà còn là nói thật.” Người thanh niên đeo khẩu trang bỗng nhiên cười gằn, con dao giải phẫu gọn gàng cắt một nhát lên cổ Hoa Tư Dung: “Ta đặc biệt muốn nghe con mắt biết nói nói gì.”
Phốc!
Cái cổ trắng như tuyết bắn máu tung tóe.
Hoa Tư Dung mở to mắt, không thể tin được nhìn người thanh niên đeo khẩu trang trước mặt, con ngươi tràn đầy khát vọng sống. Đáng tiếc đã không còn làm nên chuyện gì được nữa rồi.
“Haiz, quả nhiên lời đồn chỉ biết gạt người, mắt có biết nói chuyện đâu.” Người thanh niên đeo khẩu trang lắc đầu tiếc nuối: “Mười phút đã qua, Hạ Thiên không đến đây, cho nên ngươi GAMEOVER!”
“Ái chà, anh rể, đều tại ngươi hết đấy, ngươi chậm quá rồi.” Lúc này, một giọng nói thiếu nữ phàn nàn vang lên cách đó không xa: “Nếu chị dâu tương lai của ta bị giết, ta trở về làm sao ăn nói với anh họ đây?”
“Ngươi cũng không cần ăn nói, bảo hắn ta tìm người khác là được.” Một giọng nói vừa lười biếng vừa có chút xem thường vang lên.
Không bao lâu sau, hai bóng người đến gần, là một cô gái xinh đẹp mặc váy xanh và một người thanh niên bình thường chẳng có gì lạ mắt.
Cô gái mặc váy xanh thấy Hoa Tư Dung đã tắt thở, vội che mắt lại, thở dài nói: “Quả nhiên vẫn đến chậm. Anh rể, không phải ngươi đã nói không có gì ngươi làm không được sao? Bây giờ chị dâu tương lai của ta chết rồi, ngươi nói như thế nào đây.”
“Thuần nha đầu, ta nói cô ta không chết thì cô ta nhất định sẽ không chết.” Người thanh niên lười biếng dĩ nhiên là Hạ Thiên, còn cô gái mặc váy xanh là Thạch Thuần.
Thạch Thuần trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, không phải mười hai năm rồi ngươi không rời khỏi núi, công phu thoái hóa hay không? Từ tập đoàn Thần Y đến nơi này không xa, ngươi lại tìm hơn mười phút.”
“Còn không phải trước khi đi ta phải đến phi trường đón ngươi sao?” Hạ Thiên bất mãn ngáp một cái.
Thạch Thuần cảm thấy hơi ngại. Đúng là nàng đã làm trễ nãi một ít thời gian, đành phải nói với Hạ Thiên: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cứu sống cô gái này không được sao?” Hạ Thiên cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát, thuận miệng đáp.
Thạch Thuần gõ đầu của mình một cái: “A, suýt chút nữa quên mất ngươi có bản lãnh cải tử hồi sinh.” Tiếp theo, nàng lại cười hì hì với Hạ Thiên: “Vậy phải làm phiền anh rể rồi.”
Hạ Thiên chậm rãi bước đến chỗ Hoa Tư Dung nhìn như đã chết, không thèm nhìn người thanh niên đeo khẩu trang.
“Ngươi chính là Hạ Thiên?” Người thanh niên đeo khẩu trang cản đường Hạ Thiên, cười nói: “Cô gái này chết rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Ta có chuyện quan trọng hơn cần ngươi phối hợp.”
“Không rảnh. Thằng ngu ngươi trước cút sang một bên.” Hạ Thiên tùy ý khoát tay, chỉ thấy người thanh niên đeo khẩu trang giống như bị trọng kích, bay rớt ra ngoài mấy chục mét, đụng ngã bảy tám cây cột, khó khăn lắm mới dừng lại.
“Anh rể, ngươi ra tay nhẹ quá.” Thạch Thuần nhìn người thanh niên đeo khẩu trang ngã sấp xuống ở đằng xa: “Ngươi nhìn hắn ta đi, một chút cũng không có việc gì, sắp sửa bò dậy cho xem.”
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, đâm hai ba châm trên thi thể Hoa Tư Dung, sau đó thu lại ngân châm: “Được rồi, cô ta không sao rồi.”
“Vậy là được.” Mặc dù Thạch Thuần biết châm pháp của Hạ Thiên rất thần kỳ, nhưng vẫn còn chút nghi hoặc: “Tại sao ta lại có cảm giác châm pháp của anh rể còn qua loa hơn cả mười hai năm trước nhỉ?”
“Khởi tử hồi sinh? Quả thật buồn cười!” Người thanh niên đeo khẩu trang lướt gấp đến, dao giải phẫu xẹt qua một tia sáng, chém về phía cổ họng Hạ Thiên: “Để ta tiễn các ngươi đi chung một lượt.”
Hạ Thiên và Thạch Thuần cũng chẳng để ý đến người thanh niên đeo khẩu trang, giống như chiêu thức tất sát của hắn ta chỉ là trò xiếc.
“Khụ khụ khụ.” Hoa Tư Dung tưởng đã chết lại ho khan ba tiếng, sau đó mở bừng mắt.
“A!” Người thanh niên đeo khẩu trang nhìn thấy, không khỏi cả kinh, lông tóc dựng đứng, con dao giải phẫu trong tay rơi xuống: “Không thể nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận