Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3821: Nơi này nhàm chán muốn chết

“Trời vẫn còn sớm, khi nào ăn tối, ta sẽ thông báo cho mọi người.” Bạch Thiên An cười nói: “Ninh tiểu thư và Hạ thần y, hai người cứ tự nhiên, ta sẽ không quấy rầy các người nữa.”
Sau đó, hắn ta rất thức thời rời đi.
“Bây giờ chỉ mới qua giờ trưa, chẳng lẽ ở trong phòng chờ cơm tối.” Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ngươi ở đây với Dương San đã hai ba ngày rồi, có thứ gì chơi vui không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nơi này nhàm chán muốn chết, chẳng có gì chơi vui cả.”
“Ninh tiểu thư, nếu ngươi muốn ra ngoài, bây giờ ngươi có thể đến miếu Tuyết Tiên để tham quan.” Lúc này, Ngô mụ thấp giọng đề nghị: “Hai ngày nay đang có hội chùa, nghe nói tiên nương nương trên núi tuyết cũng sẽ xuống núi phát chút tiên phù tiên dược.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nghi ngờ. Nàng chưa từng nghe nói qua có thần tiên gì cả: “Tuyết Tiên Nương Nương? Đây là thần tiên lộ nào thế, tại sao ta chưa nghe nói qua?”
“Trước kia xác thực không có.” Ngô mụ cung kính hồi đáp: “Là mười hai năm trước mới có, nghe nói có người nhìn thấy ác quỷ muốn mở địa ngục chi môn trên đỉnh núi tuyết, sau đó làm hại nhân gian. Tiếp theo, đột nhiên có một vị tiên tử xuất hiện, giết chết ác quỷ kia, sau đó hy sinh chính mình chặn lại địa ngục chi môn. Từ đó về sau, có người bắt đầu tế Tuyết Tiên Nương Nương.”
“Ồ?” Ninh Nhụy Nhụy nghe được cố sự này, không khỏi cau mày. Tại sao nàng nghe có chút quen tai nhỉ?
Hạ Thiên cũng cau mày, bởi vì hai ngày qua hắn đã nghe cố sự này một lần nhưng không hề nhắc đến Tuyết Tiên Nương Nương.
“Tại sao cố sự này nghe có chút giống với Cửu tỷ tỷ đã nói với ta Cơ Thanh Ảnh giết chết Vấn Thiên Quân trên đỉnh núi tuyết nhỉ?” Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng dò hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên đáp: “Hơn phân nửa là nó.”
“Dù sao hương hỏa rất tràn đầy, nghe nói rất linh nghiệm.” Ngô mụ nói đến đây, ngược lại hào hứng hẳn lên: “Ta cũng muốn đến cầu chút tiên phù tiên dược.”
“Khoan đã.” Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Không phải ngươi nói Tuyết Tiên Nương Nương đã hy sinh chính mình chặn lại địa ngục chi môn sao? Vậy bây giờ người xuống núi phát phù dược là ai?”
Ngô mục lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết nữa. Ta chỉ biết mỗi tháng, vào những ngày này, phù dược chữa bệnh cầu phúc sẽ được ban xuống. Tuy nhiên, mỗi lần chỉ phát tiên phù tiên dược miễn phí một trăm phần. Phát xong sẽ ngừng lại.”
“Ta thấy trong này rất có vấn đề.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên: “Chúng ta mau đến đó xem sao.”
“Đương nhiên phải đi rồi.” Hạ Thiên hơi mất hứng nói: “Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ai dám mượn chuyện của vợ nữ hoàng lừa gạt người khác.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi Ngô mụ: “Miếu Tuyết Tiên ở đâu?”
“Nằm ở phía Bắc Tuyết Thành, là một ngôi miếu màu trắng.” Ngô mụ tiện tay chỉ một hướng, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuy nhiên, võ tăng trong miếu rất bá đạo, tuyệt đối không nên trêu chọc. Nếu không, sẽ bị đánh.”
Ninh Nhụy Nhụy càng thêm nghi ngờ: “Trong miếu còn nuôi võ tăng? Ai nuôi? Nuôi võ tăng để làm gì?”
“Không biết.” Ngô mụ biết việc cũng không nhiều, không cách nào trả lời vấn đề này.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Đi.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, sau đó trên lưng xuất hiện một cánh tay khoác lên, tiếp theo người không thấy tăm hơi đâu.
Ngô mụ nhìn đến ngây người, còn tưởng rằng mình hoa mắt nữa chứ.

Bắc Tuyết Thành.
Một ngôi miếu màu trắng đứng vững dưới chân núi.
Nếu không phải xung quanh còn thực vật màu xanh quanh năm tươi tốt, còn có không ít lá cờ đủ màu, nhìn lại, người ta còn tưởng rằng ngôi miếu này ẩn hình nữa chứ.
Mấy ngày nay đang diễn ra hội chùa, người lui tới rất nhiều. Bất luận du khách hay là khách hành hương, tất cả đều nối liền không dứt.
Bên ngoài cửa miếu, hai bên đứng bốn võ tăng cầm thủy hỏa côn, uy hiếp đạo chích không dám đến đây phạm tội, đồng thời cũng trấn trụ người lui tới, để bọn họ không tự chủ mà sinh lòng kính sợ.
Hôm nay miếu có phát phù dược, bên ngoài ngôi miếu tập trung ít nhất mấy trăm người, nhưng ra vào rất có thứ tự.
Không bao lâu sau, một hòa thượng mập mặc áo cà sa màu đỏ chậm rãi bước ra bên ngoài cửa miếu, cất cao giọng nói: “Được rồi, một trăm phần phù dược đã được chuẩn bị xong, người không có tên trong một trăm người đầu tiên có thể giải tán. Chờ phát xong phù dược, mọi người có thể đến thắp hương lần nữa.”
Người xếp đằng sau nghe xong, chẳng những không lui bước, ngược lại còn quần tình phẫn nộ.
“Sáng nay ta đã đến lúc bốn giờ rưỡi, không thể để ta cứ như vậy mà trở về.”
“Đúng đấy, ta đã ở đây từ nửa đêm hôm qua, dựng lều ngủ một đêm, kết quả tỉnh lại thấy mình là người thứ một trăm lẻ một.”
“Có người chen ngang, đại hòa thượng, ngươi có quản hay không? Tuyết Tiên Nương Nương có quản hay không?”
“Người xếp số một kia chính là người chen ngang.”
Hòa thượng mập liếc nhìn người đứng ở vị trí thứ nhất, chậm rãi hỏi một câu: “Ngươi là người chen ngang?”
“Đánh rắm! Cái gì gọi là chen ngang? Lão tử dùng tiền mướn người xếp hàng trước mà thôi.” Người đứng ở vị trí thứ nhất khinh thường nói: “Có gan thì các ngươi dùng tiền để mướn đi. Hòa thượng, ngươi cũng đừng làm bộ ở đó nữa. Lão tử có tiền, ngươi mau để cho ta vào.”
Hòa thượng mập đột nhiên đánh một chưởng vào mặt người này, trực tiếp tát bay hắn ta ra ngoài.
Người kia không hiểu: “Ta là người của Hoa gia. Đắc tội Hoa gia chúng ta ở Tuyết Thành, các ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
“Mau đánh người này ba côn cho ta, sau đó kéo đi. Về sau, nếu hắn ta đến một lần thì đánh một lần.” Hòa thượng mập hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Lão nạp mặc kệ Hoa gia, Bạch gia hay nhà nào khác, miếu Tuyết Tiên là nơi của Tuyết Tiên Nương Nương, dùng để phổ độ chúng sinh, tạo phúc vạn dân, ai đến cũng phải tuân thủ quy củ này.”
Lần này, không chỉ người xếp hàng, ngay cả người vây xem cũng ầm ầm kêu hay.
“Nếu còn có người chen ngang, đánh mười côn ngay tại chỗ.” Hòa thượng mập vô cùng hài lòng với loại phản ứng này của quần chúng.
Nhưng khi ông ta vừa dứt lời, lập tức có hai bóng người đi tới trước mặt ông ta, hơn nữa còn xông thẳng vào trong miếu, hoàn toàn không nhìn ông ta.
“Các ngươi đứng lại cho ta.” Hòa thượng mập giận dữ. Lại có người dám làm ông ta mất mặt trước mặt mọi người? Ông ta tức giận mắng: “Hai người là ai? Nếu các ngươi còn bước về phía trước một bước, các ngươi có tin lão nạp đánh chết các ngươi hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận