Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3930: Ngươi muốn giết ta hay là muốn xoa bóp cho ta vậy?

“Sao? Nơi này là nơi nào?”
Hạ Thiên chợt phát hiện hắn đang ở bên trong một hoàn cảnh rất lạ lẫm, xung quanh cái gì cũng không có.
Tiết Vạn Tinh không thấy đâu, huyết châm đầy trời cũng không còn, thậm chí Băng Vạn Phách cũng không thấy bóng dáng.
Nơi này giống như một hư không, hoặc có thể nói là không có khái niệm không gian, khả năng ngay cả thời gian cũng chưa hẳn tồn tại.
Hạ Thiên cũng không bối rối, vô cùng tỉnh táo phân tích hiện trạng của mình.
Hai ba giây trước đó, hắn vẫn còn đang ở dưới đáy giếng linh núi tuyết, đối mặt với công kích vụ huyết châm của Tiết Vạn Tinh, kết quả hắn còn chưa ra tay, một luồng sức mạnh không biết tên đã khống chế cơ thể hắn, đưa hắn đến đây.
“Hẳn không phải lão ngốc kia làm chứ? Ông ta không có bản lãnh đó.”
Hạ Thiên rất nhanh bác bỏ khả năng Tiết Vạn Tinh gài bẫy. Mặc dù đối phương tự xưng là tiên nhân, thật ra chỉ là bị mảnh vỡ kia khống chế tâm trí sinh ra ảo giác mà thôi.
Tiết Vạn Tinh không có bản lãnh đó, hiện tại Băng Vạn Phách bản thân khó đảm bảo, lại càng không thể nào.
Giải thích duy nhất chính là mảnh vỡ thiên đạo phát ra ánh sáng màu đỏ kia.
Đồ chơi kia tuyệt đối không phải đồ vật trên trái đất. Nói cách khác, rất có thể là mảnh vỡ ý chí thế giới khác. Về phần tại sao lại rơi xuống trái đất, làm thế nào bị Nhạc chưởng môn lấy được, từ đó tiện nghi cho Tiết Vạn Tinh, Hạ Thiên không biết, cũng không hứng thú muốn biết.
Hiện tại, vấn đề là Hạ Thiên chợt phát hiện thứ này dường như có phản ứng bài xích với Nghịch Thiên Bát Châm của hắn.
Đây là một loại phản ứng giống như lâm đại địch, mà còn là thiên địch.
Hạ Thiên muốn biết đằng sau địch ý này là ai đang giở trò quỷ. Cho nên hắn tận lực để lộ sơ hở, để mảnh vỡ kia cho rằng nó đã có được cơ hội hủy diệt hắn.
Không nghĩ đến mảnh vỡ đó lại đưa hắn đến cái nơi khó hiểu này.
Hư không này nhất định có quan hệ rất lớn với mảnh vỡ kia. Nó mang hắn vào đây, khẳng định muốn mượn đao giết người.
Chỉ là không biết cây đao mà nó mượn rốt cuộc là cái gì.
Cũng may mảnh vỡ quá nhỏ, năng lượng không đủ, chút trình độ trước mắt còn chưa đủ gây thương tổn được cho hắn.
Nơi này không đơn giản, tất nhiên ẩn giấu bí mật nào đó. Nói không chừng còn có liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm.
Bởi vì hắn cảm nhận được bên trong hư không mơ hồ có một luồng sức mạnh đang đến gần hắn.
Hạ Thiên cảm nhận được một khí tức nguy hiểm đã lâu không gặp.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức vận chuyển băng hỏa linh thể, trước giải khai trói buộc vô hình đối với cơ thể hắn, sau đó lấy ra ngân châm đâm vào hư không.
Trong lúc dường như ngân châm đâm phải thứ gì đó, Hạ Thiên bỗng nhiên cảm giác áp lực toàn thân không còn, trở về với hiện thực.
“Ngươi trúng nhiều Vụ Huyết Thần Châm của bổn tiên như vậy mà không chết?”
Tiết Vạn Tinh giống như nhìn thấy quỷ, mở to mắt nhìn Hạ Thiên, có chút khó có thể tin: “Vừa rồi rõ ràng ngươi không có hô hấp, tại sao bây giờ lại sống lại?”
“Vụ Huyết Thần Châm đúng không?”
Hạ Thiên bất mãn nhìn Tiết Vạn Tinh một chút, sau đó nói: “Thêm đi, thêm nhiều vào, đừng có không nỡ mà không chịu ra tay. Ngươi muốn giết ta hay là muốn xoa bóp cho ta vậy?”
Tiết Vạn Tinh nghe Hạ Thiên nói, tức đến mức hai mắt phun lửa, mắng to: “Tiểu tử, nếu ngươi không muốn chết, bổn tiên sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, huyết vụ lại cuồn cuộn, biến thành đoản châm tinh mịn bắn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên động cũng không động, tiếp nhận vụ huyết châm.
Kết quả, một chút phản ứng cũng không có. Chẳng những hắn không tiến vào hư không kia, ngay cả cảm giác khác thường cũng phai nhạt.
“Ngươi không được rồi, một chút cảm giác cũng không có.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Vụ Huyết Thần Châm của ngươi chỉ có ngần ấy thôi sao? Tiên nhân ngươi quá phế vật đi.”
“Ngươi khinh người quá đáng.”
Tiết Vạn Tinh nộ khí công tâm, huyết khí trên dưới toàn thân băng tán, cắn răng nói: “Bây giờ ta giết ngươi, để xem ngươi còn cuồng vọng như vậy không?”
Lần này, ngay cả châm hình cũng không thèm ngưng kết, huyết khí vô tận như sương nhào về phía Hạ Thiên.
“Còn chưa đủ.”
Thân hình Hạ Thiên lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiết Vạn Tinh, tay trái siết chặt quả đấm đánh tới.
“Ha ha, lão phu đã là tiên nhân, cơ thể có thể biến thành huyết vụ bất cứ lúc nào. Quả đấm của ngươi đánh không được ta đâu.”
Tiết Vạn Tinh cười ha hả, thân hình dần dần biến thành từng sợi huyết khí, bốc hơi thành sương.
“Thật sao?”
Giữa ngón tay phải Hạ Thiên sáng lên ngân châm, điểm vào Tiết Vạn Tinh: “Vậy ta sẽ để ngươi biến không được nữa.”
Một châm đâm qua, huyết vụ đang tản khắp nơi quả nhiên ngưng tụ lại.
“Cái này, cái này sao có thể?” Tiết Vạn Tinh hoảng sợ không thôi.
Lúc này, nắm đấm của Hạ Thiên đã đến.
Bành.
Một quyền đánh tới.
Tiết Vạn Tinh hoàn toàn không chống đỡ được, bay rớt ra ngoài, nặng nề đâm vào vách núi đá, há miệng phun ra một cột máu.
“Tại sao… lão phu rõ ràng đã thành tiên rồi?”
Ánh mắt Tiết Vạn Tinh tràn ngập sợ hãi và nghi hoặc: “Dựa theo những gì người kia nói, lão phu đã là vụ huyết tiên thể, hẳn không còn thực chất, tại sao ta còn bị ngươi đánh trúng?”
“Ngươi nói người kia là ai?”
Thân hình Hạ Thiên như quỷ mị vọt đến trước mặt Tiết Vạn Tinh, lười biếng hỏi.
“Điều này không liên quan đến ngươi.”
Tiết Vạn Tinh đột nhiên lấy lại tinh thần, quát to: “Bổn tiên còn chưa thua đâu. Ta có thủ đoạn giết ngươi. Chỉ một hai quyền, bổn tiên xem như bị muỗi đốt.”
Bành.
Lời còn chưa nói hết, gương mặt đã bị một quyền của Hạ Thiên, răng trong miệng vỡ nát, miệng mũi phun máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận