Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2895: Giết sớm giết muộn thì cũng là giết

Sau một kiếm đánh lui nữ nhân mặc hồng sam, nữ tướng bạch bào thu kiếm vào vỏ, tiếp tục im lặng đứng một bên đại điện giống như chưa từng ra tay lần nào.
Hương Ba quốc vương cực kỳ đắc ý, không khỏi cười nói với nữ nhân mặc hồng sam: “Hương tiên tử, bây giờ ngươi đã suy nghĩ thật kỹ đề nghị của bổn vương chưa?”
“Nghĩ không ra, một Hương Ba quốc nho nhỏ lại có ngọa hổ tàng long.” Nữ nhân mặc hồng sam hừ lạnh một tiếng nhìn Hương Ba quốc vương: “Nhưng ngươi quá ngây thơ rồi, cho dù ngươi có thể bắt ta, Thánh giáo cũng sẽ không có bất kỳ thỏa hiệp nào với ngươi nữa. Ngươi chết ý niệm đó đi.”
“Không thể nào, nói thế nào ngươi cũng là Hương Hỏa sứ của Vạn Hỏa giáo, phân lượng khẳng định không nhẹ, đúng không?” Hương Ba quốc vương cười khẽ, ý vị thâm trường: “Còn nữa, các ngươi lựa chọn Hương Ba quốc làm nơi cháy lên ngọn lửa, không phải muốn trộm phối phương thần hương của bổn vương sao? Không có thần hương, kế hoạch phục giáo của Vạn Hỏa giáo các ngươi chỉ sợ sẽ bị giảm xác suất thành công một cách đáng kể.”
“Ngươi.” Nữ nhân mặc hồng sam biết mình đích thật thất sách, biểu hiện trước đó của nàng ta quá cấp bách, kết quả từng bước một rơi vào tính toán của người này, bây giờ nàng ta thật sự không thể thoát thân.
“Vì thế, ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa.” Hương Ba quốc vương không kiên nhẫn nói: “Ba người các ngươi hãy bàn bạc với nhau đi, ai ra giá cao hơn, bổn vương sẽ giúp người đó. Còn cứ kéo dài thêm, lò hương thứ nhất đốt xong, đến lúc đó, các ngươi có muốn nói cũng không có cơ hội.”
Lúc này, nữ nhân hồng sam mới chú ý mười hai cung nữ đã bắt đầu đảo hương liệu bên trong lư hương trước mặt mình, ngọn lửa đốt lên, từng sợi hương khí mỏng nhạt bắt đầu bay lên trong đại điện.
“Dù sao, sớm muộn gì ta cũng phải tìm Phiếu Miểu Tiên Môn báo thù, ta cũng không ngại bắt hai ngươi thử đao.” Sau khi nữ nhân mặc hồng sam do dự, bên trong tay áo lộ ra hai thanh tiểu đao, lạnh lùng nhìn Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết.
Ninh Khiết thở dài nói: “Ngươi biết rõ đây là mưu kế của ông ta, ngươi còn thuận theo, ngươi ngu cũng vừa thôi chứ.”
“Bớt nói nhảm đi.” Da mặt nữ nhân mặc hồng sam ngược lại rất dày, cũng không vì Ninh Khiết nói mà tức giận: “Nếu các ngươi chỉ có công phu miệng, ngươi hãy ngoan ngoãn làm bàn đạp cho đại kế phục hưng của Thánh giáo ta đi.”
Lúc này, Tôn Hinh Hinh không nhịn được liền nói: “Ngươi xác định sau khi ngươi giết chúng ta, Quốc vương kia sẽ thực hiện ước định? Nếu ông ta đã có thể lật lọng một lần, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ông ta sẽ không đổi ý lần thứ hai?”
Nữ nhân mặc hồng sam nghe xong, không khỏi dao động, có chút hoài nghi nhìn Hương Ba quốc vương.
“Ngươi có tin hay không thì tùy ngươi.” Hương Ba quốc vương vẫn thái độ ung dung xem náo nhiệt: “Dù sao các ngươi cũng nằm trong khống chế của bổn vương, ta có nhiều thời gian mà các ngươi thì không có.”
Nói xong, ông ta chuyển sang chuyện khác: “Còn nữa, Vạn Hỏa giáo các ngươi không có bất kỳ thù hận nào với bổn vương, nhưng lại có thù không đội trời chung với Phiếu Miểu Tiên Môn, giết sớm giết muộn thì cũng là giết. Ngay cả điều này ngươi cũng không nghĩ ra sao?”
Nữ nhân mặc hồng sam cũng không phải là người có tính cách kiên định, lúc này nàng ta lại do dự, sau đó đưa ra quyết định, xiết chặt song đao trong tay vọt đến Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết.
Ninh Khiết lắc đầu nói với Tôn Hinh Hinh: “Hinh tỷ, kinh nghiệm chiến đấu của ngươi không đủ, ngươi lui ra sau một bước đi, để ta đối phó nàng ta cho.”
Tôn Hinh Hinh biết rõ mình không phải tài năng trong chiến đấu, thiên phú về phương diện đó không cao. Thay vì gia tăng thêm phiền phức cho đồng đội, chi bằng dứt khoát thối lui về phía sau, ít nhất cũng không cản trở người khác.
Ninh Khiết cũng không cầm binh khí, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu đao nữ nhân mặc hồng sam. Sau khi tránh được một đao, nàng xoay người dậm chân, cổ tay chặt xuống, chính xác chém vào phần gáy của đối phương.
Nữ nhân mặc hồng sam kêu lên một tiếng đau đớn, không khỏi lảo đảo mấy bước, sầm mặt lại, vặn người chém liên tục xuống người Ninh Khiết, lưỡi đao dày đặc như mưa.
Ninh Khiết không triền đấu với nàng ta, chỉ không ngừng né tránh, nắm bắt chiến cơ thích hợp.
“Chẳng lẽ Phiếu Miểu Tiên Môn đã dạy cho ngươi Phiêu Miễu Bộ?” Nữ nhân mặc hồng sam càng chiến càng giận, nhịn không được quát to: “Hay ngươi không có can đảm giao chiến với ta, chỉ biết né tránh?”
Ninh Khiết cũng không bị mắc lừa, thản nhiên nói: “Phép khích tướng này vô dụng với ta. Ngươi không biết khi nào né tránh, khi nào phản kích hay sao? Một người chỉ biết cứng nhắc một cách mù quáng thì chẳng khác nào mãng phu.”
“Miệng lưỡi của ngươi ngược lại rất lợi hại, cũng không biết thân pháp của ngươi có lợi hại như vậy hay không?” Nữ nhân mặc hồng sam ném hai thanh tiểu đao văng ra ngoài, mang theo tiếng rít sắc nhọn lướt về phía mặt Ninh Khiết.
Mặc dù Ninh Khiết giật mình nhưng cũng không bị hù ngã, mũi chân điểm nhẹ, thân pháp một lần nữa tăng lên một cấp bậc, nhẹ nhàng tránh đi.
“Để ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu.” Nữ nhân mặc hồng sam biến hai thanh tiểu đao thành phi đao, bấm niệm pháp quyết khống chế bọn chúng bao vây Ninh Khiết, tốc độ cực nhanh, xoay chuyển cấp tốc như điện.
Một lát sau, hai thanh phi đao biến thành bốn thanh, bốn thanh lại biến thành tám thanh. Bên trong đại điện ngoại trừ hương khí lượn lờ chỉ còn lại mấy chục thanh phi đao phá không mà đi.
“Xem ra, cực hạn của ngươi chỉ là ba mươi hai thanh phi đao.” Thân ảnh Ninh Khiết nhanh đến mức gần như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng giọng nói vẫn bình ổn, nhàn nhã như đi bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận