Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2668: Tin tức về Nghịch Thiên Bát Châm (2)

Trần Huyền Bằng xấu hổ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói tiếp: “Khoảng sáu mươi năm trước, sư phụ Hoàng đảo chủ Ma Vân Chân Nhân đã từng đến Chung Nam Sơn, còn mật đàm với Lữ chưởng giáo ba ngày ba đêm, dùng Nghịch Thiên Bát Châm đổi lấy Tiên Thiên Công. Về sau có lời đồn, nói Lữ chưởng giáo đã khắc toàn bộ nội dung Nghịch Thiên Bát Châm vào chỗ sâu nhất của Hoạt Tử Nhân Mộ.”
“Hoạt Tử Nhân Mộ?” Thạch Thuần ngẩn người: “Nơi này chẳng phải dưới đáy của Hoạt Tử Nhân Mộ sao?”
“Không sai.” Trần Huyền Bằng gật đầu: “Mấy năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm tảng đá đã khắc Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng không hề có tiến triển.”
Hạ Thiên nghe xong, hơi thất vọng: “Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
“Tin tức này cực kỳ chính xác, ta không có lừa người.” Trần Huyền Bằng nghĩ rằng Hạ Thiên không tin hắn ta, không khỏi đưa ra ví dụ luận chứng: “Bằng không, vì sao cha con Yêu Y Mạc Vấn Dược, còn có Thiên Y Tiêu Nhất Thủ lại đến Chung Nam Sơn, thậm chí Nhị sư phụ của ngươi Sát Thần Ngải Luân cũng đến.”
“Sao?” Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn đối với tin tức này, khó hiểu hỏi: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy. Cho dù có đến, cũng phải là Đại sư phụ Trương Minh Đà của ta đến. Nhị sư phụ của ta là một sát thủ, ông ấy đến đây làm gì?”
“Ta đoán ông ấy có thể nghe được lời đồn đó, cho nên ông ấy đã cố ý đến kiểm tra.” Trần Huyền Bằng suy nghĩ một chút rồi nói ra suy đoán của mình: “Cũng không biết vì sao tin tức ông ấy đến lại bị tiết lộ, dẫn đến lúc đó ông ấy bị ẩn vệ dưới lòng đất, còn có người của Trùng Dương Cung vây công.”
“Thật kỳ lạ. Tại sao Nhị sư phụ lại không nói với ta việc này?” Hạ Thiên cũng không lo lắng cho an nguy của sư phụ hắn. Bởi vì ông chính là nhất đại sát thần. Bây giờ sức khỏe của ông cũng chẳng có gì, nói rõ lúc đó cũng không có gì đáng ngại.
Trần Huyền Bằng giải thích: “Lúc đó, ẩn vệ và đạo sĩ Trùng Dương Cung đều không thể làm gì được ông ấy, ngược lại chúng ta còn tử thương mười mấy người.”
“Tin tức này của ngươi đúng nè.” Hạ Thiên khẽ gật đầu: “Nhị sư phụ của ta đã đến nhưng không nói gì với ta, nói rõ lời đồn về Nghịch Thiên Bát Châm là giả.”
Trần Huyền Bằng không đồng ý với suy luận của Hạ Thiên, kiên trì nói: “Lời đồn tuyệt đối là thật, chỉ là chưa tìm được tảng đá được khắc mà thôi. Ta nhất định phải tìm cho bằng được. Nếu ta thật sự tìm được, hy vọng Hạ thần y bỏ qua cho.”
“Vậy ngươi tìm đi.” Hạ Thiên nhếch miệng, tỏ vẻ chẳng quan tâm. Cho dù tin đồn này là thật, ngoại trừ hắn, trên trái đất này chẳng ai tu luyện được. Huống chi, cái gọi là tảng đá khắc Nghịch Thiên Bát Châm, hắn cơ bản có thể kết luận là giả. Nói không chừng còn là cạm bẫy mà người ta cố tình dựng nên.
“Đúng rồi, mục đích của ngươi là tìm tảng đá đó, ngươi cũng chẳng có gì xung đột với chúng ta.” Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên nghĩ đến một việc: “Liên quan đến cha của Niệm Tâm, còn có những ẩn sĩ bị lừa gạt xuống đào linh mạch, không biết bọn họ đang ở đâu?”
“Những ẩn sĩ đó không còn tác dụng với chúng ta. Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Cao Kiếm Phong thành tiên, toàn bộ sẽ bị giết để diệt khẩu.” Trần Huyền Bằng suy nghĩ vài giây, rốt cuộc lên tiếng: “Nhưng các ngươi đã lên tiếng, ta cũng sẽ cho người thả bọn họ.”
“Cảm ơn, thành thật cảm ơn ngươi.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nghe xong, cảm kích không thôi, cách thật xa vẫn không ngừng cúi đầu cảm ơn Trần Huyền Bằng.
“Người đang ở bên trong hang đá, từ cửa hang thứ ba đi vào. Các ngươi cứ mang bọn họ đi đi.” Trần Huyền Bằng đưa tay chỉ về một hướng, ở đó có năm sáu cửa hang thông đến những hướng khác nhau: “Chuyện ở đây cứ giao cho ta xử lý.”
Thạch Thuần hiếu kỳ hỏi thăm: “Người trong đỉnh chết rồi sao?”
“Đó cũng là do ông ta đáng chết.” Trần Huyền Bằng hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi mau đi đi. Nếu không, người của Trùng Dương Cung đến, các ngươi có muốn đi cũng không được.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Nếu như ngươi muốn nói đến những tên đạo sĩ ngu ngốc mặc áo bào lam, còn thắt đai lưng, bọn họ đã sớm ở đây rồi.”
“Cái gì?” Trần Huyền Bằng cả kinh, lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, bỗng ném mấy viên đan dược về phía không trung.
Bành! Bành! Bành!
Đan dược nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành sương trắng đầy trời.
Không bao lâu sau, trong sương trắng xuất hiện mấy bóng người, là một đám đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh lam, eo buộc đai lưng.
“Trần Huyền Bằng, ngươi dám phản bội chưởng giáo.”
“Đừng nói nhảm nữa, người ở đây đều phải chết hết. Giết.”
“…”
Mấy tên đạo sĩ áo lam quát khẽ một tiếng, lập tức phân tán ra, có người nhào về phía bốn người Hạ Thiên, có người rút kiếm chém Trần Huyền Bằng.
“Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu.” Trần Huyền Bằng sợ hãi nhìn thoáng qua đan đỉnh, không chút do dự khiêng nó lên ném về phía đám đạo sĩ.
“Đã đánh, lần này cô nương ta nhất định phải đánh cho thống khoái.” Thạch Thuần chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn. Trước đó, Hạ Thiên luôn nói nàng kinh nghiệm thực chiến không đủ, bây giờ chính là lúc để ma luyện.
Ninh Nhụy Nhụy bảo vệ tiểu đạo cô Niệm Tâm ở sau lưng, cũng không gia nhập chiến đoàn.
“Lại một đám ngu đến chịu chết.” Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt không hề có biểu hiện gì đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận