Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2321. Bức cung

Đám người phía sau nam nhân râu quai nón tản ra, lập tức lộ ra một cái băng ca, người nằm trên đó chính là Dư Mang Mang ngày hôm qua bị Hạ Thiên một cước đạp bay ra ngoài.
Dư Diệu Diệu nhỏ giọng giải thích với Hạ Thiên và A Cửu: “Hắn là Dư Thiên Hổ thúc thúc của ta, Dư Mang Mang ngày hôm qua thực tế là con trai của vị thúc thúc này, chẳng qua từ nhỏ đã để dưới danh nghĩa cha ta làm con thừa tự."
A Cửu ngầm hiểu ngay, trước kia nàng và Y Tiểu Âm còn ở Kinh Đô thì thường xuyên nghe mấy chuyện ân oán như này của hào môn đại tộc, đối với chuyện lần này cũng không quá bất ngờ.
Dư Thiên Hạc thấy vậy không khỏi nhức đầu một trận, trong nháy mắt đã đoán được đối phương muốn làm gì, đành phải nói: “Nhị đệ, nếu thật sự có chuyện cứ từ từ bàn bạc là được, ngươi mang nhiều người như vậy xông tới đây làm gì, còn cầm dao cầm búa, ngươi muốn cả Tân Cảng này coi Dư gia chúng ta như lũ côn đồ đầu đường xó chợ sao?"
"Dư Thiên Hạc, con mẹ nó ngươi bớt ra vẻ trước mặt ta đi. Trước kia ta thấy ngươi đáng thương, một đống tuổi còn chưa có con trai, nên mới đưa Mang Mang cho ngươi làm con thừa tự. Kết quả thì sao, nó ở chỗ ngươi chịu bao nhiêu thiệt thòi không nói, cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì."
Trên mặt nam nhân râu quai nón tràn đầy tức giận, lúc nói chuyện cũng giống như ăn thuốc súng: “Hôm nay con ta bị thương nặng, sống chết không rõ, cha con các ngươi còn thoải mái ở đây ăn điểm tâm, là cha ruột của nó, hôm nay ta phải đòi lại công bằng cho nó."
"Nhị thúc, lời này của ngươi ta không đồng ý. Từ nhỏ ta đã đối đãi với Mang Mang như đệ đệ ruột, hơn nữa cũng chưa từng có gì thiếu sót với hắn. Nhưng hắn thì sao, ngày ngày gây chuyện sinh sự không nói, bây giờ còn cấu kết với người ngoài để đối phó Dư gia chúng ta, đây là chuyện mà một con người có thể làm sao?"
Dư Diệu Diệu nghe không nổi nữa, không nhịn được nói: “Về phần chuyện ngày hôm qua, cũng là do hắn tự chuốc lấy, nếu như không phải hắn ngăn cản ta mời thầy thuốc tới xem bệnh cho ta cha, cũng sẽ không nhận lấy hậu quả này."
Dư Thiên Hổ ha hả cười lạnh: “Đây chính là lý do ngươi nghĩ ra để dồn con ta vào chỗ chết sao?”
"Cái gì mà dồn vào chỗ chết, hắn nhiều lắm là bị đánh ngất xỉu thôi." Dư Diệu Diệu phản bác: “Nói chưa rõ sống chết là hơi quá lời rồi đấy."
"Còn muốn dối trá." Dư Thiên hổ bước tới vén áo con hắn lên, trên lồng ngực có một dấu chân rất sâu, nhìn qua vô cùng đáng sợ,"Chính các ngươi tự xem đi, một cước này chẳng lẽ không phải là muốn lấy mạng người ta?"
Dư Diệu Diệu thấy thương thế này, không khỏi liếc Hạ Thiên một cái, trong lòng cũng hơi oán trách tối hôm qua hắn ra tay quá nặng.
A Cửu thì lại cảm thấy Hạ Thiên đã lưu tình lắm rồi, nếu không, người này hẳn là đã sớm chết ngay tại chỗ, không giống bây giờ vẫn còn hô hấp được.
"Nếu bị thương, vậy thì hẳn là nên ở lại bệnh viện cứu chữa, ngươi mang hắn về nhà làm gì." Giọng nói Dư Thiên Hạc vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trị thương cho con quan trọng hơn, như vậy đi, ta gọi điện thoại cho bệnh viện, để bác sĩ tốt nhất giải phẫu cho nó."
"Không cần!" Dư Thiên Hổ quát lớn: “Đừng ở đây giả mù sa mưa, giả bộ làm người tốt nữa, ta không để ngươi dắt mũi vòng vòng đâu!"
Dư Diệu Diệu có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Nhị thúc, ngươi nói như vậy cũng hơi quá đáng rồi. Chuyện biến thành như vậy, chúng ta cũng không muốn. Ngươi không để cho hắn chữa bệnh, ngược lại mang đến đây, không phải là muốn bức cung đấy chứ"
"Bức cung? Hừ, ta thấy ngươi chính là sợ con trai ta ngày sau tranh giành gia sản với ngươi, cho nên ước gì con ta chết sớm một chút!"
Dư Thiên Hổ khịt mũi coi thường những lời Dư Diệu Diệu nói,"Hôm nay nếu không đồng ý điều kiện của ta, từ nay về sau các ngươi đừng nghĩ sống yên ổn!"
"Được, vậy ngươi muốn điều kiện gì?" Dư Diệu Diệu hừ lạnh.
"Thứ nhất, lập tức giao hung thủ ra đây, mặc cho ta xử trí." Dư Thiên Hổ đưa ra ba ngón tay, dùng một loại ngữ điệu không để cho người ta thương lượng nói: “Thứ hai, cha con các ngươi lập tức xin lỗi con ta; thứ ba, thứ con ta nên được, bây giờ ghi vào di chúc cho nó luôn, một đồng cũng không thể thiếu. Trưởng bối trong gia tộc ta cũng mời tới rồi, hôm nay cùng nhau làm nhân chứng, nếu ngươi không đáp ứng với ba điều kiện này, thì các ngươi không xong với ta đâu."
A Cửu vốn nhìn mấy ông già đi theo phía sau vẫn đứng ở đó trầm mặc không nói, còn tưởng rằng đó là ai, hóa ra là trưởng bối trong gia tộc Dư thị được mang tới bức cung.
"Ngươi rõ ràng đang cố tình gây sự!" Dư Diệu Diệu giận đến cả người run rẩy, nếu như nói Dư Mang Mang dùng các loại âm mưu quỷ kế là kiểu ném đá giấu tay..., thì vị nhị thúc này hoàn toàn là muốn dùng đao chặt thịt.
"Ta không muốn nói nhảm với các ngươi nữa! Dù sao hung thủ khẳng định là một trong số các ngươi." Dư Thiên Hổ làm việc vô cùng ngang ngược, trực tiếp vung tay chỉ vào Dư Diệu Diệu: “Thân thể con ta cũng không tệ, còn thường xuyên cùng ta rèn luyện thân thể, ngươi khẳng định đánh hắn không nổi."
Tiếp theo, đưa tay chỉ A Cửu: “Ngươi là đàn bà, nhìn cũng không mạnh mẽ gì, cũng không phải là đối thủ của con ta."
"Vậy không cần phải hỏi nữa, nhất định là do tiểu tử ngươi làm, có đúng không?" Dư Thiên Hổ tàn bạo nhìn Hạ Thiên chằm chằm,"Ngày hôm qua ngươi dùng cái chân nào đánh con ta, đặt nó lên trên bàn, ông mày muốn một búa băm nát nó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận