Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4208: Người có thể giết chết ta hoàn toàn không tồn tại

‘Nói nhảm cái gì? Giết hắn đi.”
Bên kia, Hỏa Chấn Thiên chỉ còn lại một hơi, cắn răng nghiến lợi quát: ‘Kẻ này không thể lưu lại. Hắn tuyệt đối là yêu nhân, sẽ mang đến tai kiếp hủy diệt cho Sơn Hải giới.”
Linh Nguyên Cấu cũng thúc giục: “Dạ Hàn Phong, ngươi còn chờ cái gì nữa, mau ra tay đi.”
“Thực lực của ta không thua kém Hỏa Chấn Thiên bao nhiêu, chưa chắc đã giết được hắn.”
Dạ Hàn Phong không ngốc, mắt thấy Hỏa Chấn Thiên thua một cách khó hiểu, đương nhiên sẽ không tùy tiện ra tay: ‘Thanh đế, chi bằng ngươi tự mình ra tay đi. Thực lực của ngươi cao hơn chúng ta hai ba bậc, cách Thần đế chỉ có một bước.” “Đám ngu ngốc các ngươi không cảm thấy tẻ nhạt à? Động một chút là Đế a Hoàng a.” Hạ Thiên nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai của mình: “Còn Thần đế gì đó, thực lực cao lắm cũng chỉ mạnh hơn thần tướng do liên minh tu tiên phái đến mà thôi.”
“Thần tướng?” Dạ Hàn Phong không hiểu: ‘Ngươi nói thần tướng là ai?” Linh Nguyên Cấu lạnh lùng nói: “Dạ Hàn Phong, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, ra tay đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi một tay, trực tiếp tiêu diệt kẻ này. Nếu sự việc thành công, ta sẽ cho Thủy tộc các ngươi thêm một thành thần hạch chi lực.”
“Hy vọng ngươi đừng có nuốt lời.” Dạ Hàn Phong nhìn thấy chỗ tốt, lập tức động tâm.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tiện tay chỉ vào cái kén màu trắng đằng xa: “Cái thứ đồ chơi kia chính là thần hạch à? Nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Lớn mật, ngươi dám phỉ báng thần hạch, tội đáng chém.”
Linh Nguyên Cấu giận tím mặt, ngoắc ngón tay với Hạ Thiên.
Phốc.
Chỗ Hạ Thiên đang đứng lập tức có mấy trăm rễ gai phá đất mà lên. Nếu không nhờ hắn phản ứng nhanh chóng, nói không chừng đã bị đâm thành nhím.
“Niệm cức tùng sinh.”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Linh Nguyên Cấu lại dâng lên một sự giận dữ, không chờ đợi thêm một giây phút nào, vọt thẳng đến chỗ Hạ Thiên.
Dạ Hàn Phong thấy Linh Nguyên Cấu ra tay, trong nháy mắt lập tức có tâm tư đứng ngoài quan sát.
Chỉ là, chút tính toán đó của nàng ta đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Linh Nguyên Cấu.
“Dạ Hàn Phong, ngươi còn chờ cái gì nữa, ra tay đi.”
Linh Nguyên Cấu nhịn không được liền mắng: “Tiểu tử ngươi tuyệt đối có cái gì đó quái lạ, không cần nói đạo nghĩa gì cả, trước giết xong rồi lại nói. Nếu để xảy ra vấn đề, Thủy tộc ngươi cũng khó mà thoát khỏi kết cục diệt tộc.”
“Biết rồi.” Dạ Hàn Phong đành phải thu lại chút tâm tư đó, ném một đoạn tay áo về phía Hạ Thiên.
Dưới tay áo đang bay, hắc thủy như thác nước trong nháy mắt tụ thành một hồ nước, tràn qua tất cả những chỗ mà Hạ Thiên có thể đặt chân.
Hạ Thiên còn đang né tránh rễ nhọn khắp nơi, vừa mới dính nước, trên người lập tức nặng hơn một hai phần.
Nước này có chút quỷ dị, hấp thu một phần khí huyết trong cơ thể hắn. Nếu hắn không nhanh chóng thoát khỏi, rất nhanh hắn sẽ bị hút khô.
“Hạ Thiên, không cần vùng vẫy nữa, trực tiếp chịu chết đi, ta có thể để ngươi chết thống khoái một chút.”
Linh Nguyên Cấu mắt lạnh nhìn Hạ Thiên, có chút trào phúng: ‘Cho dù ngươi có thể miễn cưỡng thúc đẩy được linh văn, nhưng ta hoàn toàn không cần đứng gần ngươi cũng có thể giết ngươi chết.” “Trên thế giới này, người có thể giết chết ta hoàn toàn không tồn tại.” Hạ Thiên vẫn lười biếng như cũ, vẻ mặt khinh thường đáp: “Ngươi nên lo lắng cho ngươi đi. Chút thủ đoạn đó của ngươi đối với ta mà nói chỉ có thể xem như gãi ngứa mà thôi.”
‘Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể mạnh miệng được đến lúc nào.”
Linh Nguyên Cấu bị Hạ Thiên chọc tức, lửa giận xông lên đầu, ném một hạt giống về phía Hạ Thiên: ‘Bổn đế sẽ khiến cho ngươi chết chìm ở đây, để ngươi trở thành chất dinh dưỡng cho Sơn Hải giới.”
“Thực linh thần chủng, vạn vật nảy mầm.”
Một khắc hạt giống nhỏ bé kia bay ra ngoài, một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa ngàn ngàn vạn vạn… giống như mưa to đâm vào người Hạ Thiên.
Những hạt giống này chỉ cần dính khí huyết hoặc Ngũ Hành chi vật sẽ nhanh chóng biến đối tượng thành chất dinh dưỡng, biến thành đại thụ che trời.
Hạ Thiên khẽ cau mày, vận Phiếu Miểu Bộ né tránh.
Tuy nhiên, vừa vận linh khí, tĩnh linh văn lại tiến hành trói buộc hắn.
Điều này khiến cho Hạ Thiên cực kỳ khó chịu.
Thật ra, muốn phá tĩnh linh văn, đối với hắn mà nói không phải là không có cách, chỉ là cần hao phí rất nhiều linh lực.
Nếu hao phí quá nhiều linh lực, khi đối phó hai người trước mắt, nhất định sẽ rất phí sức. Huống chi hắn cảm nhận được đang có không ít người ẩn mình, tất nhiên không thể liều lĩnh được.
Huống chi, tĩnh linh văn cũng không phải là không dùng được. Về phần đối phó với đám thần tộc kia, hoàn toàn làm ít công to.
Cân nhắc nhiều phía, Hạ Thiên đành phải từ bỏ vận Phiếu Miểu Bộ, chỉ sử dụng khinh công bình thường, nhưng như vậy, tốc độ chậm đi không ít.
“Thiên bộc, điểm thủy vi lao.”
Dạ Hàn Phong bên cạnh nhìn thấy, cảm giác có thể thừa cơ, lập tức tiến lên phụ trợ.
Hắc thủy trên mặt đất bỗng nhiên tản ra, tạo thành một vùng đất trống, tiếp theo lấy Hạ Thiên làm trung tâm, tạo thành một cái vòng tròn rỗng ruột, sau đó tiến hành co vào.
Đồng thời, bên trong vòng tròn còn lưu lại mấy chỗ ẩm ướt. Chỉ cần Hạ Thiên dính vào, nhất định nối liền khí huyết bên trong cơ thể hắn cùng một chỗ.
Trừ phi Hạ Thiên cắt đứt khí huyết trong cơ thể mình, nếu không, hắn sẽ phải mang theo sợi dây đó, cho đến khi khí huyết hao hết mà chết.
“Hạ Thiên, ngươi còn thủ đoạn gì nữa thì mau dùng ra đi.”
Lúc này, Linh Nguyên Cấu đã trở nên thành thạo điêu luyện. Nếu không phải muốn moi một số tin tức từ Hạ Thiên, hắn ta đã tước cái mạng nhỏ của Hạ Thiên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận