Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2417: Để dành cho ai?

Trước giờ Hạ Thiên đều rất khinh thường loại uy hiếp này.
A Cửu bỗng dưng có chút buồn cười, những năm gần đây có rất nhiều người mở miệng uy hiếp Hạ Thiên, nhưng tất cả đều bị Hạ Thiên xử lý.
Vị Tiêu Diễm Diễm này rõ ràng không hiểu rõ về Hạ Thiên, cho nên kiến thức về tính cách của hắn hết lần này tới lần khác đều là kiểu nửa vời.
Phải biết rằng thứ đồ nguy hiểm nhất trên người Hạ Thiên thật ra không phải bản lĩnh kia, mà là tính cách cổ quái khó có ai đoán được.
“Khoảng thời gian trước anh họ Tiêu Lăng Phong ta ra ngoài làm một số chuyện, kết quả vừa đi liền không trở lại. Người trong nhà rất lo lắng, ta cũng rất lo lắng cho hắn.”
Tiêu Diễm Diễm sợ Hạ Thiên khôngg nghe rõ, lập tức nhấn mạnh trọng điểm một lần nữa: “Nếu như ngươi biết tin tức thì tốt nhất nên nói ra cho ta biết, bằng không ta không đảm bảo ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này đâu.”
“Ta rất ghét ai uy hiếp ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân mà ta sẽ không đánh ngươi, nếu chọc giận ta thì cứ theo lẽ thường mà đánh.”
Tiêu Diễm Diễm lạnh lùng quát hỏi: “Ta đang hỏi ngươi đấy, anh họ Tiêu Lăng Phong ra rốt cuộc ở đâu? Mau nói cho ta biết.”
“Khoảng thời gian trước đúng là có một đứa tên Tiêu Lăng Phong bắt cóc đồ đệ của ta, sau đó thằng đần đó tự nổ chết bản thân.” Hạ Thiên tùy ý nói.
Sự việc đương nhiên không đơn giản như Hạ Thiên nói rồi, chỉ là cũng tương tự thế, chỉ là Hạ Thiên lười phải nói lắm, cũng cảm thấy không cần thiết phải tốn nước bọt vì một thằng đần đã chết.
“Được lắm, vậy là ngươi thừa nhận anh họ ta chết ở trên tay ngươi.”
Sát khí trong mắt Tiêu Diễm Diễm càng lúc càng đậm, hai tay dần dần xiết chặt, “Nếu đã vậy thì đừng trách ta ra tay báo thù thay anh họ.”
Mấy người khác có chút ngơ ngác, vừa nãy còn đang thảo luận việc phân chia danh ngạch cơ mà, sao giờ lại biến thành tiết mục báo thù cho anh em vậy, là thế giới thay đổi quá nhanh hay là Tiêu Diễm Diễm muốn mượn cơ hội này gây rối?
“Tiêu tiểu thư, ngươi có thể đợi sau này hẵng tính chuyện báo thù hay không.”
Ứng Hiểu Nguyệt có chút khó chịu, gõ bàn nói, “Bây giờ việc quan trọng nhất là quyết định danh ngạch, những thứ khác không liên quan thì thôi.”
Tiêu Diễm Diễm nghe vậy tức giận đến mức vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Ứng Hiểu Nguyệt: “Ngươi có ý gì đấy, chẳng lẽ có người giết anh em, người thân của ngươi, vậy mà ngươi cũng có thể thờ ơ sao?”
Lời này ngược lại đâm trúng nỗi đau trong lòng Ứng Hiểu Nguyệt, em trai của nàng đúng là chết trong tay Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn nhẫn nhục chịu đựng, còn xem như không có việc gì mà tìm Hạ Thiên để hợp tác.
Có điều trước giờ Ứng Hiểu Nguyệt là người lấy đại cục làm trọng, khi chưa hoàn thành kế hoạch thì thù riêng nàng vẫn có thể nhịn được.
“Tại sao không thể?” Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng trả lời một câu.
Tiêu Diễm Diễm á khẩu không trả lời được.
Lão thái bà đồng ý với cách nghĩ của Ứng Hiểu Nguyệt: “Thù riêng có thể báo sau, nếu như bỏ lỡ thời gian tiến vào đảo Sương Nguyệt, cho dù là Tiêu gia các ngươi cũng gánh không nổi hậu quả của việc này.”
Hoàng đảo chủ cũng không nhịn được nói: “Chỉ cần qua đêm nay, bất kể các ngươi ở đảo Sương Nguyệt, hay ở lại Tiểu Đảo, muốn làm gì ta đều sẽ không can thiệp vào.”
Ý tứ của hắn rất rõ đường, mặc dù Tiêu Diễm Diễm tức giận khó dịu xuống, nhưng cũng không muốn chọc giận mọi người, đành phải chỉ vào Hạ Thiên nói: “Hừ, Hạ Thiên, coi như ngươi gặp may đấy, chờ khi việc của đảo Sương Nguyệt xong thì ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
“Nữ nhân này chỉ giỏi cái miệng thôi, ngươi không cần hơn thua với nàng.”
A Cửu sợ Hạ Thiên không nhịn được bật lại, tính chìa tay đè tay hắn xuống, kết quả lại bị Hạ Thiên bắt lại, lập tức biết bản thân nghĩ nhiều quá rồi.
“Được rồi, bốc thăm đi.”
Hoàng đảo chủ cảm thấy thời gian đã đến, tiện tay lấy một tờ trong lòng bàn tay.
Những người khác liếc nhìn nhau, cũng cầm một tờ của bản thân.
Hạ Thiên lười bốc vậy nên A Cửu trực tiếp cầm hai tờ, sau đó chia cho Hạ Thiên một cái.
Cuối cùng trên mặt bàn còn lại một tờ.
“Tờ này là để dành cho ai đây?” Ứng Hiểu Nguyệt nhìn tờ giấy kia, nhịn không được mở miệng hỏi.
Hoàng đảo chủ lạnh nhạt nói: “Dành cho một lão bằng hữu, hiện tại hắn không tiện hiện thân, lát nữa các ngươi sẽ gặp được.”
Nghe vậy, trong lòng tám người khác của Trường Sinh hội lập tức biết được Hoàng đảo chủ đang nói đến lão môn chủ của âm Y Môn.
“Tốt, lần lượt mở ra đi.”
Hoàng đảo chủ mở tờ giấy trong tay mình trước, quả nhiên có chữ ‘Được. ’
Mọi người đều chuẩn bị tâm lý với kết quả này, cũng không có ai dị nghị gì, nếu như Hoàng đảo chủ không bị chọn trúng thì mới là việc lạ.
“Hả? Con mẹ nó đúng là đen đủi.”
Người mở tiếp theo là người ngoại quốc Sử Bối La, phát hiện là tờ không có chữ, tức giận đến mức trực tiếp xét tan bành tờ giấy.
Có một người bị loại, thì cơ hội của những người còn lại dĩ nhiên càng lớn, vẻ mặt của bọn họ thoáng giãn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận