Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2965: Để lão phu mở mang tầm mắt cho ngươi

Nụ cười trên gương mặt lão giả tóc bạc dần ngưng lại, hơi lúng túng: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Ý của ta rất rõ ràng.” Hạ Thiên cười nói: “Lão đầu nhi, có phải ngươi cảm thấy mình rất cơ trí không?”
“Hạ Thiên, lão phu chỉ đùa với ngươi một chút thôi, tại sao ngươi lại nghiêm túc như thế.” Lão giả tóc bạc chắp hai tay sau lưng, ung dung bước đi, giữ một khoảng cách với Hạ Thiên: “Lão phu cũng chịu sự nhờ vả của Từ Côn Luân, cũng không có ý mạo phạm. Nếu có chỗ nào không đúng, lão phu nhận sai ngay tại đây.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi có phải đang nói đùa ta hay không, ta không biết, nhưng ta xưa nay không thích nói đùa.”
“Ngươi cứ khư khư cố chấp với lão phu như thế sao?” Lão giả tóc bạc thấy Hạ Thiên không thức thời như vậy, bất mãn nói: “Lão phu cũng lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, bất luận cảnh giới hay tư lịch đều cao hơn ngươi. Ta đã chủ động cho ngươi một bậc thang, ngươi đừng không biết tốt xấu như thế.”
“Di ngôn đã nói xong chưa?” Hạ Thiên còn vội đến Thiên Ngoại Thiên cứu A Cửu, thật sự không hứng thú lãng phí thời gian ở đây với một lão già nói nhiều.
Lão giả tóc bạc bị lời nói của Hạ Thiên chọc giận, quát lớn: “Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu không trị được ngươi?”
“Có bản lãnh thì lấy ra đi, không thì không còn cơ hội nữa đâu.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại một câu.
“Vậy để lão phu mở mang tầm mắt cho ngươi một chút.” Lão giả tóc bạc quát lạnh một tiếng, dùng chỉ làm kiếm, ngưng tụ từng luồng khí kiếm chiếu sáng toàn bộ cung điện.
Hạ Thiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thái độ thản nhiên, một chút cũng không để kiếm khí lẫm liệt vào mắt, thậm chí còn ngáp một cái.
“Thiên Khí Lượng Kiếm Trận, đi.”
Lão giả tóc bạc tức giận còn nhiều hơn, cảm thấy mình bị nhục nhã quá lớn, nhấc chỉ mang theo kiếm khí đầy trời chém về phía Hạ Thiên.
“Trình độ kiếm khí này hoàn toàn không có tác dụng đối với ta, đừng lãng phí thời gian nữa.” Hạ Thiên vẫn ung dung như cũ, mặc cho kiếm khí đầy trời vây quanh hắn.
Vô số kiếm khí lưu chuyển, phát ra tiếng sầm rền vang, khí thế dọa người.
Quan trọng hơn, lão giả tóc bạc biến mất, ẩn mình bên trong kiếm khí đầy trời, như con sói đói đang rình con mồi, tùy thời có thể cho Hạ Thiên một kích trí mạng.
Hạ Thiên vẫn nhàn nhã, tiến thối tự nhiên bên trong đại trận kiếm khí. Cho dù kiếm khí vẫn luôn công kích hắn, cũng không đủ cho hắn kích động lên dù chỉ là một chút.
“Chẳng thú vị gì cả. Chỉ cái này thôi cũng muốn ta khai nhãn giới?” Hạ Thiên nhìn mấy giây, cảm thấy không có ý nghĩa: “Vậy để cho ta giúp ngươi mở mang tầm mắt.”
Nói xong, giữa ngón tay của Hạ Thiên lộ ra một ngân châm, nhấn tới một nơi nào đó bên trong đại trận kiếm khí.
Xoạt.
Đúng vào lúc này, kiếm khí đầy trời giống như thủy triều lui bước, lui vào vị trí mà Hạ Thiên đã châm ngân châm.
“Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?” Hạ Thiên nhếch miệng, ngân châm trong tay cũng không thay đổi phương hướng, vẫn đâm thẳng về phía hư không.
Kiếm khí đầy trời giống như mãnh thú bị đâm trúng chỗ đau, trong nháy mắt mất đi khống chế, tiến vào trạng thái bạo tẩu, di chuyển không hề trật tự chút nào.
Ánh mắt Hạ Thiên thoáng nhìn, bỗng nhiên đạp bay vào một chỗ nào đó.
Bành.
Chỉ thấy lão giả tóc bạc xuất hiện, rút lui vài trăm mét, va sụp mấy bức tường, khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa định há miệng nói thứ gì đó, ông ta đã phun ra một ngụm máu trước.
Cùng lúc đó, kiếm khí cuồng vũ đầy trời trong nháy mắt tiêu tán không còn, giống như chưa từng tồn tại qua.
“Ngươi chỉ có chút thực lực đó thôi sao? Không đúng.” Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái. Lão đầu nhi này thật sự quá yếu. Chẳng lẽ tất cả thực lực của ông ta đều nằm trong vỏ kiếm: “Được rồi, bây giờ không lăn tăn vấn đề nhàm chán này nữa. Cứu Cửu nha đầu quan trọng hơn.”
Hạ Thiên chậm rãi tiến lên, đến trước mặt lão giả tóc bạc đã bất tỉnh nhân sự, định phá trận pháp trong đan điền.
“Khoan đã.” Lúc này, một âm thanh vang dội bỗng nhiên vang lên.
Hạ Thiên hoàn toàn không phản ứng đến âm thanh này, ngân châm đã đâm vào mi tâm lão giả tóc bạc, một sợi băng hỏa linh khí cũng rót vào theo, đang muốn lần theo kinh mạch hướng xuống đan điền.
Âm thanh kia bỗng hét to: “Trẫm bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
Tiếng quát này cắt đứt quá trình thi châm của Hạ Thiên.
Hạ Thiên cực kỳ khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh: “Ngươi là tên ngốc từ chỗ nào ra thế? Ngươi dám cắt ngang công việc của ta, ngươi muốn chết phải không?”
Không biết từ lúc nào, giữa không trung bỗng dưng xuất hiện một cánh cửa khép hờ, bên trong lộ ra một thân ảnh lờ mờ, thoạt nhìn là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
Âm thanh kia quả nhiên phát ra từ trong cánh cửa đó: “Trẫm chính là chúa tể duy nhất của tiên giới này, Huyền Dương Tiên Đế.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là tiên đế hay hậu đế. Tóm lại, đừng làm phiền ta. Nếu không, bị đánh thì đừng bảo sao mình xui.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Ha ha, ngươi tên Hạ Thiên đúng không?” Huyền Dương Tiên Đế cũng không vì Hạ Thiên mạo phạm mà tức giận, ngược lại còn mỉm cười. “Chuyện của ngươi, âm Hậu đã nói cho trẫm biết, trẫm cũng rất hứng thú đối với ngươi. Cho nên, khi âm Hậu nói muốn thiết kế mấy cửa ải khảo nghiệm ngươi, trẫm đã để cho nàng ấy buông tay hành động.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận