Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2865: Cũng chẳng phải ra mắt, giới thiệu cái rắm gì?

Cái gọi là phù cung, chính là cung điện phù động, gần giống với lều của thế tục, có thể tùy dựng và tháo dỡ, rất thuận tiện.
Đương nhiên, để tránh cho cung điện bị người của giới thế tục nhìn thấy, người mặc kim bào đã bố trí nó bên trong tầng mây trên đỉnh tuyết sơn.
Liên quan đến thí luyện Tiểu Tiên Giới, thật ra trước kia không phải không có, nhưng xưa nay sẽ không giống trống khua chiêng tổ chức, càng không để thí luyện giả tập trung một chỗ, thậm chí thời gian cũng không thống nhất. Khi nào chọn được một hạt giống Tu Tiên Giới, người đó sẽ được trực tiếp mang đến thí luyện Tiểu Tiên Giới.
Lần thí luyện này là động tác lớn đầu tiên của âm Hậu sau khi nhập chủ Tiểu Tiên Giới. Cho nên, nó được tổ chức rất trịnh trọng và cẩn thận.
Nhưng Hạ Thiên chẳng có hứng thú với những chuyện này. Hắn cũng chẳng có hứng thú tham gia thí luyện, càng cảm thấy trên thế giới này không ai có tư cách tiến hành thí luyện với hắn. Sở dĩ hắn đến đây, chỉ vì ngày mai Tiểu Tiên Giới mở cửa, hắn phải cứu A Cửu ra, thuận tiện tìm cho Huyền âm tộc một chỗ nương thân mới.
“Chỉ có chút thức ăn thừa, không thể chiêu đãi được tốt, mong chư vị quý khách bỏ qua cho.” Trong hành lang phù cung, người mặc kim bào dùng thân phận chủ nhân chiêu đãi thí luyện giả, đặt chín cái bàn đơn, bên trên bày đầy món ăn ngon.
“Nếu đây chỉ được xem là chút thức ăn thừa, vậy thức ăn ở Tiểu Tiên Giới còn ngon đến mức nào nữa?” Nam tử đeo kiếm trào phúng nói.
“Thì ra là Trương Chí Thanh Trương công tử của Long Hổ Sơn. Thật sự trăm nghe không bằng một thấy. Quả nhiên là nhân trung hào kiệt.” Người mặc kim bào nhìn nam tử đeo kiếm, lập tức tán dương không thôi: “Nghe nói Ngũ Lôi kiếm pháp của ngươi đã có bảy phần chân truyền của Trương lão chân nhân. Lần thí luyện này, mong ngươi phát huy nhiều hơn, để chúng ta được mở rộng tầm mắt.”
Nam tử đeo kiếm được thổi phòng, ngạo khí thanh lãnh trên gương mặt lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết được kiếm pháp Trương gia chúng ta rốt cuộc như thế nào.”
“Long Hổ Sơn nổi tiếng nhất không phải lôi pháp sao? Từ lúc nào kiếm pháp cũng có thể leo lên mặt bàn?” Lúc này, nam tử mặc vét ngồi đối diện Trương Chí Thanh có chút không phục: “Nói đến kiếm pháp, hẳn phải là kiếm pháp tuyệt đỉnh của Thái Sơn phái chúng ta, đó mới là độc bộ thiên hạ.”
“Thái Sơn phái là thứ gì chứ? Nếu không có Thái Sơn, các ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu môn phái chưa nhập lưu mà thôi.” Trương Chí Thanh khinh bỉ nói: “Ngươi cũng xứng so sánh với truyền thừa ngàn năm Long Hổ Sơn của chúng ta?”
“Ngươi nói cái gì?” Nam tử mặc vét giận dữ, tay phải đập xuống bàn.
Trương Chí Thanh hừ một tiếng: “Nếu ngươi không phục, bây giờ bổn công tử sẽ để cho ngươi mở mang kiếm thức cái gì gọi là kiếm pháp.”
“Vậy thì đến đây.” Nam tử mặc vét rút ra một thanh trường kiếm quang hoa như nước, trực chỉ Trương Chí Thanh: “Để ta xem ngươi có bao nhiêu năng lực.”
“Hai vị, hai người bình tĩnh lại một chút.” Người mặc kim bào cười ha hả, phất ống tay quét sạch sát khí giữa hai người: “Người đến là khách, đừng tổn thương hòa khí. Nếu quả thật hai người có thù oán, ngày mai có rất nhiều cơ hội để giải quyết. Bây giờ là lúc chúng ta yên tâm ăn ngon uống ngon.”
Trán nam tử mặc vét rin mồ hôi lạnh. Vừa rồi, khi người mặc kim bào vung tay lên, kiếm của hắn ta bỗng nhiên gia tăng thêm cự lực, thiếu chút nữa khiến cho hắn ta nắm không được kiếm.
Trương Chí Thanh cũng sợ hãi trong lòng, biểu hiện ngưng trọng nhìn người mặc kim bào, biết được thực lực người này không tầm thường, cũng không dám lỗ mãng như trước.
“Chư vị, đây có thể là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hãy để tại hạ làm trung gian, giới thiệu mọi người làm quen với nhau.” Lúc này, người mặc kim bào mỉm cười nói với mọi người.
“Cũng chẳng phải ra mắt, giới thiệu cái rắm gì?” Tiêu Diễm Diễm bất mãn nói.
“Vị cô nương này là đại tiểu thư Tiêu Diễm Diễm Tiêu gia ẩn tàng kinh thành.” Người mặc kim bào thuận thế giới thiệu Tiêu Diễm Diễm: “Tu vi chuẩn Kim Đan Kỳ. Lần này đến Tiểu Tiên Giới, hy vọng sớm kết thành Kim Đan. Ta xin chúc mừng ngươi trước.”
Tiêu Diễm Diễm không thích nghe nhất là mấy lời nói khách sáo này, thậm chí chẳng muốn đáp lại.
Người mặc kim bào cũng không để ý, tiếp tục nói: “Vị này là Trương Chí Thanh Trương công tử, vừa rồi ta cũng đã nói qua, đến từ Trương gia Long Hổ Sơn.” Hắn ta chỉ vào nam tử mặc vét: “Vị này là Lăng Thiên Sơn Lăng công tử đến từ Thái Sơn phái.”
“Vị này là Tần Bảo Ngọc Tần công tử của Tần gia.”
Tần Bảo Ngọc đứng lên chắp tay với mọi người xem như chào hỏi.
“Vị này là Ngôn công tử của Thần Châu Cương Thi Môn.”
Ngôn Tử Mặc là người cuối cùng đến phù cung, vết sưng trên người chưa tan, cơn giận còn sót lại trong lòng khó bình, đành phải hừ lạnh một tiếng xem như đáp lại.
“Vị này là Chiêm Mộ Tư tiên sinh đến từ Trường Sinh thánh điện phương Tây.”
Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh lập tức lắc đầu, phát âm tiếng kinh thành rất chuẩn: “Không, không, ta vốn là người sinh trưởng tại kinh thành. Trường Sinh thánh điện muốn ta nhập hội, là anh em, ta chỉ có thể đồng ý. Nhưng các ngươi có đoán được không, bọn họ bỏ tiền ra mời ta nhập hội. Anh em là như thế đấy. Nhưng bọn họ cho ta rất nhiều, cho nên ta mới đến đó kiếm miếng cơm ăn mà thôi.”
Thoạt nhìn có vẻ là người ngoại quốc lắm mồm, không có ai phản ứng đến hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận