Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3011: Năm phút là đủ

“Ngươi đừng nói một cách nhẹ nhàng, bâng quơ như thế.”
Nam tử mặc áo bào không còn từ ngữ nào để hình dung hai thầy trò trước mặt, từ đó càng nhận biết sâu thêm về sự tự tin và cuồng vọng của cả hai: “Ta không phải bản thể, muốn giết ta, các ngươi còn phải đến cổ địa.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Hạ Thiên ung dung đáp: “Châm pháp của ta có thể truy bản tố nguyên. Chỉ cần phân thân và bản thể của ngươi có liên hệ, ta có thể làm sạch cùng lúc.”
Nam tử mặc áo bào biến sắc, khó tin nhìn Hạ Thiên: “Cho dù ngươi nói là thật, ta khuyên ngươi không nên ra tay.”
“Cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi. Từ trước đến nay ta chưa hề nương tay với mấy kẻ ngu ngốc.” Hạ Thiên đáp lại.
“Không phải.” Nam tử mặc áo bào khoát tay: “Lần này ta phái ra hai phân thân, một ở đây, một đế đô. Bây giờ phân thân đó đang đối mặt với Ám Hoàng Lữ Nhân.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy thì thế nào. Ngươi không phải đối thủ của tam sư phụ ta.”
“Vậy cũng không nhất định.” Nam tử mặc áo bào lạnh giọng nói: “Ta không có thực thể, quyền cước của hắn ta không thể phát huy. Áo bào trên người ta lại được luyện chế từ cổ trùng. Cho dù hắn ta có thể trốn, vợ và con gái của hắn ta có thể trốn được không?”
Trương Minh Đà nghe xong, lông mày không khỏi cau lại: “Ngươi đúng là càng lúc càng trở nên hèn hạ.”
“Đây chỉ là thủ đoạn.” Nam tử mặc áo bào một chút cũng không cảm thấy có gánh nặng: “Nếu các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, vậy thì chuyện nào cũng không có. Nếu các ngươi muốn phản kháng, được thôi, người một nhà Lữ Nhân nhất định phải chết.”
Hạ Thiên bỗng quay sang nhìn Trương Minh Đà: ‘Đại sư phụ, nếu bây giờ xử lý tên ngốc này, phải mất bao lâu bên kia mới cảm ứng được?”
“Ta có hai phương án có thể kéo dài cho ngươi năm phút.” Trương Minh Đà ngầm hiểu, giữa ngón tay lộ ra mấy cây ngân châm: “Nhưng ngươi phải nhanh một chút. Tính tình của Lữ Nhân không tốt, nói không chừng bây giờ hắn ta sẽ ra tay đấy.”
“Năm phút đủ rồi.” Hạ Thiên gật đầu: “Cho dù xảy ra chuyện, ta cũng có thể cứu bọn họ trở về.”
Trương Minh Đà nhìn Hạ Thiên như nhìn quái vật: “Năm phút đã đủ, vậy thu hoạch ngươi đến Tiểu Tiên Giới cũng không nhỏ nhỉ.”
Nam tử mặc áo bào hoàn toàn nghe không hiểu hai người này đang nói cái gì, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được nguy cơ. Ông ta bắn ra hai luồng ánh sáng màu đen, sau đó quay người chạy trốn.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi có thể chạy trốn đến đâu chứ?” Hạ Thiên vuốt ve luồng ánh sáng màu đen, lười biếng bắn ra một cây ngân châm.
….
Đế đô, tại biệt viện nào đó.
Tương tự cũng có một nam tử mặc áo bào tìm đến Ám Hoàng Lữ Nhân đã về hưu.
Lữ Nhân thuận miệng nói tránh vài câu với vợ và con gái, sau đó dẫn vị khách không mời mà đến vào thư phòng.
“Nói đi, Hồ lão nhị, ngươi tìm ta có việc gì?” Sau khi bước vào thư phòng, Lữ Nhân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nam tử mặc áo bào nghe xong, không khỏi mỉm cười: “Vẫn là Ám Hoàng sảng khoái, không âm hiểm như Trương Minh Đà, cũng không cứng đầu như Ngải Luân. Nếu ngươi đã hỏi, ta cũng dứt khoát nói cho ngươi biết.”
“Nói đi, ta đang nghe đây.” Mặc dù diện mạo của Lữ Nhân đã dần hiện ra sự già nua, nhưng bất luận độ lượng hay là sự quyết đoán, vẫn mang theo phong phạm của vương giả.
Nam tử mặc áo bào cũng không vòng vo, nói thẳng: “Có người bảo ta mời ngươi về cổ địa một chuyến.”
“Về?” Phản ứng của Lữ Nhân cũng không khác gì Trương Minh Đà: “Ta và nơi đó chẳng có bất kỳ liên quan gì. Ngươi dùng chữ này không ổn đâu.”
Nam tử mặc áo bào mỉm cười: “Dù sao ngươi cũng đã từng đến nơi đó, mà nơi đó cũng từng có một đoạn cố sự, cũng còn một đoạn ân oán chưa hết, chẳng lẽ ngươi không muốn trở về xem sao?”
‘Đó là ngươi nhớ lầm.” Lữ Nhân lắc đầu, vô cùng khẳng định: “Có cố sự, có ân oán chính là Trương Minh Đà. Năm đó ta chỉ đi chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Nhiệm vụ thành công, ta trực tiếp rời đi. Chuyện nơi đó cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Nam tử mặc áo bào không coi trọng lời nói này, lập tức nhắc nhở: “Ngươi đừng lừa mình dối người nữa. Lữ Nhân ngươi là vương Ám Tổ. Ba bốn chục năm trước, gần như chưa hề thất thủ qua. Nhiệm vụ được coi là nét bút hỏng duy nhất chính là ở cổ địa, chẳng lẽ ngươi tuyệt không tiếc nuối?”
“Con người của ta vốn rất cởi mở.” Lữ Nhân cười ha hả, chỉ vào nam tử mặc áo bào: “Nếu xử lý vụ án có khúc mắc, danh hào Ám Hoàng ta đã sớm giao ra rồi.”
Nam tử mặc áo bào sầm mặt lại, nghiêm túc nói: “Lữ Nhân, bây giờ ta chỉ đang phát ra lời mời với ngươi. Nếu như ngươi từ chối, đằng sau sẽ có phiền phức vô tận, ngươi tốt nhất phải nghĩ cho thông suốt.”
“Ngươi uy hiếp ta sao?” Lữ Nhân cười lạnh: “Ta không sợ nhất chính là uy hiếp. Người uy hiếp ta, bình thường kết quả sẽ rất thảm. Nếu ngươi đến đây chỉ muốn tìm cái chết, vậy ngươi nói tiếp đi.”
“Đây chỉ là thông báo.” Nam tử mặc áo bào cười nói: “Khu nhà của ngươi, còn có căn nhà này đúng là không tệ, chắc ngươi tốn không ít tiền nhỉ?”
Lữ Nhân cũng nói sang chuyện khác, cũng không dây dưa: “Tiền, ta có rất nhiều. Ở đây đều là của ta, nếu ngươi thích, ta có thể đưa cho ngươi một căn.”
“Được rồi.” Nam tử mặc áo bào lắc đầu: “Đời này của ta đoán chừng không thể rời khỏi cổ địa. Lần này ta dùng phân thân, ta đã được bà ấy đặc biệt cho phép.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận