Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3245: Đương nhiên là thuốc trường sinh bất tử

“Đúng là bừa bãi.” Cao Trị biến sắc, bỗng móc một thanh kiếm từ trong ngực ra, vung một cái đánh ra mấy chục kiếm hoa nghênh đón đám dơi.
Hạ Thiên cũng không có động tác gì đặc biệt, chỉ lấy ra một cây ngân châm nhẹ nhàng điểm một cái về phía đám dơi.
Một bức tường vô hình ngăn cách toàn bộ đám dơi lại.
“Cảm giác thế nào?” Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười, từ giữa không trung rơi xuống: “Đây chỉ là món khai vị mà thôi. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, ở pháo đài này, trên hòn đảo này, ta mới là chúa tể duy nhất, ai cũng không thể làm trái ý của ta.”
Hạ Thiên một chút cảm giác cũng không có, ngáp một cái: “Chỉ có cái này thôi sao? Không còn thứ nào kích thích hơn à?”
“Nếu ngươi không dừng lại, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.” Cao Trị có chút không kiên nhẫn, kiếm trong tay dính huyết dịch hôi thối. Hắn ta nói với bá tước Cuồng Hoan: “Ngươi có tin ta một kiếm chém đứt cái đầu chó của ngươi hay không?”
“Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn bá tước sẽ không bắt các ngươi.” Bá tước Cuồng Hoan cười rộ lên: “Hơn nữa ta còn có mấy vụ làm ăn giao cho các ngươi, cam đoan các ngươi sẽ kiếm được tiền tài không cách nào tưởng tượng được.”
Cao Trị bỗng ném thanh kiếm trong tay xuống: “Kiếm tiền à, cũng không tồi.”
Bành.
Hạ Thiên lại đâm ra một châm, giết chết toàn bộ đám dơi, nổ chúng thành một vũng máu đen.
Tuy nhiên, máu đen giống như có linh tính, hội tụ cùng một chỗ, chậm rãi chảy vào khe hở dưới sàn nhà.
“Sớm làm như vậy không phải tốt hơn sao?” Bá tước Cuồng Hoan thu lại rất nhiều huyễn tượng, tiếp tục ngồi xuống ghế chủ vị, cười nói: “Thật ra, ta tổ chức cuộc tranh tài giữa các sát thủ chính là muốn tìm ra một sát nhân vương cuối cùng thay ta đi giết người. Hiện tại, ta đã nhìn thấy bản lãnh của hai vị, thật sự khó phân cao thấp. Ta quyết định để cả hai cùng làm. Ai thành công, tiền sẽ thuộc về người đó.”
Cao Trị thản nhiên nói: “Ngươi nói bao nhiêu tiền trước đi.”
“Là một con số thiên văn.” Bá tước Cuồng Hoan nhếch miệng cười một tiếng, không khỏi đắc ý: “Đủ cho các ngươi mua một trăm hòn đảo như thế này ở nước ngoài, cả nhà già trẻ tiêu tám đời cũng không hết, hơn nữa còn có một chỗ tốt không thể tưởng tượng được.”
“Ngươi bỏ ra nổi giá tiền đó sao?” Cao Trị không tin.
Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười đắc ý, thản nhiên nói: “Ta đương nhiên không bỏ ra nổi nhưng ta có đường.”
“Bá tước đại nhân, ngươi muốn giết ai vậy?” Tâm Cao Trị run lên, có chút cẩn thận hỏi.
Bá tước Cuồng Hoan cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Các ngươi có nghe qua Thiên Cung không?”
Hạ Thiên nghe được cái tên này, ngược lại cảm thấy hứng thú nhưng cũng không chen vào, chờ vị Bá tước kia nói tiếp.
Tô Bối Bối cũng đã nghe đến tổ chức đó, dù sao nàng cũng đã từng giao thủ với người của tổ chức này.
“Thiên Cung?” Con ngươi Cao Trị co rụt lại, hơi chút sợ hãi: “Ngươi không phải muốn giết chủ nhân Thiên Cung chứ?”
“Đúng, ta muốn giết nàng ta.” Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười đắc ý: “Có thể nói như vầy, chỉ cần Cung chủ Thiên Cung vừa chết, ta có cách lấy được sáu mươi phần trăm tài phú của Thiên Cung. Đến lúc đó, chúng ta có thể chia theo tỷ lệ ba bảy.”
Cao Trị cau mày: “Ai mới là bảy phần?”
“Bảy phần là của ta.” Bá tước Cuồng Hoan hừ lạnh: “Các ngươi ba phần nhưng cũng đủ cho các ngươi hưởng dụng tám đời cũng không hết.”
Cao Trị cười lạnh: “Ngươi đúng là gõ bàn tính hay thật. Cung chủ Thiên Cung tuyệt không phải phàm nhân. Muốn giết nàng ta, tất phải bỏ ra cái giá cực kỳ thảm liệt. Ngươi lại chia cho chúng ta có ba thành, ngươi quá keo kiệt, thật không sợ chúng ta lén lút đi mật báo sao?”
“Bổn bá tước ta đã nói qua.” Bá tước Cuồng Hoan xác thực không lo lắng vấn đề này: “Đảo Cuồng Hoan là địa bàn của bổn bá tước. Không có lệnh của ta, bất kỳ người nào cũng không thể an toàn rời đi.”
“Ngươi đang uy hiếp chúng ta?” Cao Trị chậm rãi đứng lên nói với Hạ Thiên: “Ngươi cảm thấy có thể đáp ứng điều kiện này của ông ta không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý.”
“Ngươi nghe rõ chưa?” Cao Trị lạnh lùng nhìn Bá tước Cuồng Hoan, khinh thường nói: “Đảo nát này của ngươi có thể vây khốn được người khác nhưng tuyệt đối không có khả năng vây khốn được ta, bởi vì ta là Thất Thánh Đồ, còn là người của Trường Sinh Thánh Điện.”
Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười, tiện tay rót một ly rượu đỏ đưa cho Cao Trị: “Ngươi bình tĩnh lại, cần chi phải tức giận như thế. Nói cho cùng, chẳng lẽ các ngươi không động tâm?”
“Động tâm?” Cao Trị lạnh giọng nói: “Trong Thiên Cung, nội Tứ Đại Thiên Vương thôi cũng đủ cho ta uống một bình rồi.”
“Không cần lo lắng. Cái gọi là Tứ đại Thiên Vương, hiện tại có thể chiến được cũng chỉ có một người.” Bá tước Cuồng Hoan thản nhiên đáp: “Hơn nữa, còn bởi vì một số nguyên nhân không biết tên, cơ thể của Cung chủ Thiên Cung cũng đang trong thời điểm suy yếu nhất. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết chết nàng ta.”
Hạ Thiên hoàn toàn không lo lắng, bởi vì đám Thiên Vương kia đã bị hắn xử lý rồi.
“Chỉ cần Cung chủ Thiên Cung vừa chết.” Bá tước Cuồng Hoan nói tiếp: “Đến lúc đó, tên Thiên Vương còn sót lại cũng không đủ gây sợ hãi. Có thể chia được bao nhiêu tài phú chỉ dựa vào chúng ta có thể dọn đi được bao nhiêu.”
“Khoan đã, ngươi nói kinh hỉ ngoài định mức là chỉ cái gì?”
“Đương nhiên là thuốc trường sinh bất tử rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận