Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4280: Các ngươi… cũng xứng?

Một luồng thần quang lóa mắt qua đi.
Hạ Thiên, Phù Diêu Tiên Tử, còn có Bách Thiên Lang xuất hiện bên trên một Nghênh Tiên Đài rộng rãi.
Bên ngoài Nghênh Tiên Đài là một cảnh trí mênh mông, có hoang mạc vô bờ, cũng có rừng rậm kéo dài không dứt.
“Nơi này chính là liên minh tu tiên sao? Nhìn qua cũng chả có gì đặc biệt.” Hạ Thiên nhìn xung quanh, không khỏi lười biếng ngáp một cái, có chút nhàm chán nói. Bách Thiên Lang ngược lại cũng không cảm thấy thất vọng, thậm chí còn ức chế: “Nơi này chính là thánh địa vô số tu tiên giả hướng tới. Quả nhiên linh khí dồi dào. Cho dù có trận pháp, ta vẫn cảm nhận được linh khí cuồn cuộn, bành trướng như nước thủy triều.”
“Sâu Không Vô Tận của liên minh tu tiên chính là nơi có linh khí nồng nặc nhất trong tất cả các tinh vực.” Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: “Tuy nhiên, các ngươi vừa đến cũng đừng nên tùy ý hấp thu linh khí, rất có thể sẽ bị trúng độc linh khí.”
Bách Thiên Lang có chút không hiểu: “Vì sao?”
“Đương nhiên là bởi vì khí hậu không quen.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Phù Diêu Tiên Tử cười nhạt: “Nguyên nhân có chút phức tạp, nhưng dùng không quen khí hậu xác thực cũng có thể giải thích được.”
“Cung nghênh ba vị đạo hữu đến liên minh tu tiên ta. Một đường vất vả rồi.”
Lúc này, một bóng người mặc áo xanh từ xa bay đến, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt ba người, vô cùng lịch sự chắp tay: “Tại hạ Mạnh Tả Thương, là Nghênh Tiên Sứ của Nghênh Tiên Đài cửu giới, đến từ Phong Lôi Đường, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Hắn vừa dứt lời, lại có bốn bóng người lục tục chạy đến.
“Này, họ Mạnh, ngươi quá giảo hoạt rồi, cũng dám cướp khách khanh của Tứ Tượng Môn ta.”
Một nam nhân mặc áo bào xám bất mãn trừng Mạnh Tả Thương một cái, rồi hùng hổ nói: “Dựa theo quy củ, ba người bọn họ nên do Phong Lôi Môn chúng ta phụ trách tiếp dẫn. Ta chính là Nghênh Tiên Sứ Lôi Bằng của Phong Lôi Môn.”
“Phong Lôi Môn các ngươi đã sớm có khuynh hướng suy tàn, tiếp dẫn khách khanh cũng không có tác dụng, nói không chừng còn chậm trễ đạo hữu từ xa mà đến.” Nữ nhân váy đỏ cười ha hả, trước đánh giá Phù Diêu Tiên Tử một chút, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Hạ Thiên và Bách Thiên Lang: “Ba vị đạo hữu, tốt hơn là các ngươi hãy đi theo ta. Thanh Khâu giới chúng ta thích nhất chính là tiếp nhận đạo hữu ngoại vực, cam đoan sẽ khiến các ngươi xem như ở nhà, từ đây an gia lập nghiệp ở liên minh tu tiên.”
“Hồ Mị Tử ngươi lại bắt đầu loạn câu người rồi.” Hán tử không lông mày bất mãn lắc đầu, sau đó nói với ba người Hạ Thiên: “Bàn về thế lực, trong cửu giới tất nhiên Vô Cấu Sơn chúng ta là cường thịnh nhất. Nếu ba vị gia nhập tông môn chúng ta, đảm bảo các vị sẽ là khách khanh thượng đẳng, tiền đồ vô lượng.”
“Vô Mi, ngươi muốn mất mặt sao?” Hồng Hồ Nương Tử bất mãn nói: “Vô Cấu Sơn các ngươi có thể so sánh với Thanh Khâu giới chúng ta sao?”
Trong những người này, chỉ có đạo nhân trẻ tuổi từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phù Diêu Tiên Tử.
“Này, đạo sĩ kia, ngươi nhìn chằm chằm vợ của ta như vậy, ngươi có tin ta đánh gãy mũi của ngươi không?” Hạ Thiên khó chịu trừng đạo sĩ trẻ tuổi kia. Lúc này, đạo sĩ trẻ tuổi mới khôi phục tinh thần, có chút áy náy nói: “Thất lễ, bần đạo Đan Trần Tử của Thượng Thanh Cung. Vừa nãy ta nhìn thấy vị tiên tử này có chút quen mắt, rất giống với một vị tiền bối ở liên minh tu tiên lúc trước, cho nên ta mới thất thần, chứ không phải cố ý mạo phạm.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi vô tình hay cố ý.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi xem ta đánh ngươi đây.”
Tiếp theo, hắn quay sang nói với bốn người khác: “Ta chẳng quan tâm các ngươi là gì, mau cút sang một bên. Ta và vợ Phù Diêu tông môn rách nào cũng không đi.”
Nghe Hạ Thiên nói xong, năm người kia không khỏi liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy thái độ của tên tiểu tử trước mắt đúng là không biết trời cao đất rộng, đã đến liên minh tu tiên lại còn dám lớn lối như vậy.
“Vị đạo hữu này, ngươi khả năng còn chưa quen thuộc với quy tắc của liên minh tu tiên.” Sắc mặt nam nhân áo bào xám Lôi Bằng lạnh lại, có chút khó chịu: “Tất cả tu tiên giả ngoại vực sau khi đến Nghênh Tiên Đài nhất định phải gia nhập một tông môn, từ đó thu được tư cách lưu trú tại chỗ này. Bằng không, các ngươi sẽ bị tuần giới tiên vệ bắt vào trong thiên lao bất cứ lúc nào.”
“Không sai.” Tiểu tử áo xanh Mạnh Tả Thương bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu bản thân các ngươi được mời đến, các ngươi có thể đưa ra lệnh bài có liên quan, như vậy các ngươi có thể trực tiếp tiến vào cửu giới, không cần tiếp dẫn.”
Nghe được hai chữ lệnh bài, Hạ Thiên lập tức lấy Vô Thường Lệnh từ trong túi ra: “Ngươi nói là lệnh bài này sao?”
“Đây là Vô Thường Lệnh?” Mạnh Tả Thương sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Các ngươi có Vô Thường Lệnh?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Có tên lỗ mũi trâu tên Vấn Thiên Đạo Nhân nói muốn đến liên minh tu tiên phải mang theo cái thứ đồ chơi này, chẳng lẽ hắn nói láo?”
“Vấn Thiên Đạo Nhân?” Đan Trần Tử nghe được bốn chữ này, lập tức kích động không thôi: “Đạo hữu nhắc đến chính là một trong cửu đại Chí tôn của tam giới Vấn Thiên Chí Tôn?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chưa nghe qua cái gì là Chí tôn hay không Chí tôn. Lệnh bài này là của một lão đạo sĩ tên Vấn Thiên Đạo Nhân cho ta, còn có một tấm thiệp mời.”
“Thiệp mời?” Hồng Hồ Nương Tử nghe xong, không khỏi sững sờ: “Thiệp mời gì?”
“Thiệp mời tham gia bàn đào tiên hôi.” Phù Diêu Tiên Tử cười nhạt.
“Điều này sao có thể?” Hán tử không lông mày lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đây chính là thịnh hội của tam giới, chỉ mời tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ tham gia, các ngươi… cũng xứng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận