Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3051: Chẳng lẽ tỷ mới là tiểu tam?

“Không phải chứ?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói kinh ngạc của Triệu Hiểu Trác: “Này Hạ Thiên, cho dù cô em gái kia không hợp tâm ý của ngươi, cũng không cần thiết phải giết nàng ta chứ?”
‘Ta không có giết nàng ta.” Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Nàng ta muốn ra tay với ta, ta nể mặt các ngươi nên không giết nàng ta. Nhưng lão già ngu ngốc sau lưng nàng ta đã cho nổ tòa nhà, nàng ta không sống nổi đâu.”
“Người sau lưng nàng ta?” Triệu Hiểu Trác một lần nữa kinh ngạc: “Ngươi nói nàng ta là thế lực khác sắp xếp vào chúng ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi ngu ngốc như thế, Triệu gia đến giờ vẫn không đổ cũng xem như kỳ tích.”
Triệu Hiểu Trác mỉm cười xấu hổ: “Đây còn không phải nhờ có ngươi, Vũ Cơ tỷ, Thanh Thanh tỷ sao? Ta chỉ là một công cụ thôi mà.”
“Ta lười nói nhảm với ngươi quá.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Mau đưa điện thoại cho Thanh Thanh, ta muốn nói chuyện với nàng ấy.”
“Đừng, ta còn có chuyện quan trọng cần nói.” Triệu Hiểu Trác vội vàng nói: “Có phải ngươi xung đột với người của tập đoàn Thiên Y không?”
“Tập đoàn Thiên Y? Là cái thứ gì vậy?” Hạ Thiên suy nghĩ, một chút cũng không cảm thấy ấn tượng: “Ta chưa từng nghe nói qua.”
Tô Vô Song im lặng. Nàng biết trí nhớ của Hạ Thiên rất tốt, so với người bình thường còn tốt hơn gấp một vạn lần, nhưng có một số việc hắn không thể nhớ nổi, cũng không biết có phải là do cố ý hay không.
Vừa nãy, thiếu phụ thùy mị, còn có Tiền Đồ Lượng đã đề cập đến tập đoàn Thiên Y, công ty mà nàng đang làm việc cũng thuộc tập đoàn này.
“Nếu ngươi không trêu chọc bọn họ, tại sao mới đầu ngày tập đoàn Thiên Y đã phát thông cáo muốn phân cao thấp với tập đoàn Thần Y.” Triệu Hiểu Trác không khỏi rơi vào nghi hoặc: “Tổng giám đốc đương nhiệm của bọn họ Tiêu Nhất Phi còn nói rõ muốn tỷ thí y thuật với ngươi, chọc thủng ngụy trang thần y của ngươi, chứng minh hắn ta mới là thần y duy nhất trên thế giới này.”
Hạ Thiên khó chịu trả lời: “Hắn ta muốn làm thần y thì cứ làm, liên quan gì đến ta?”
“Không thể làm như vậy được.” Triệu Hiểu Trác vô cùng lo lắng: “Hắn ta đã thông báo cho toàn xã hội, nếu ngươi không trả lời, ngươi sẽ thua. Đến lúc đó, danh dự của tập đoàn Thần Y sẽ bị giảm sút, ngươi không hy vọng tâm huyết của Kiều Tiểu Kiều, Diệp Mộng Oánh, còn có những nữ nhân khác của ngươi bị ngâm nước nóng chứ.”
“Nếu tên ngốc đó đã muốn chết, vậy thì tác thành cho hắn ta thôi.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngày mai, ta sẽ tranh thủ thời gian đến gặp hắn ta.”
Triệu Hiểu Trác mỉm cười: “Vậy thì tốt quá. Chỉ cần ngươi xuất mã, tiểu tử kia chỉ là cái rắm. Ta sẽ cho người hồi đáp, ngày mai chúng ta nhất định cho hắn ta đẹp mắt.”
Hạ Thiên lại nói với Triệu Thanh Thanh vài câu buồn nôn, sau đó mới cúp điện thoại.
“Tỷ tỷ, hình như anh rể có tiểu tam.” Mặc dù Tô Vô Địch còn nhỏ tuổi nhưng biết cũng không phải ít.
Tô Vô Song không biết làm sao giải thích với em trai của mình, đành phải nói: “Cái này không liên quan gì đến chúng ta.”
“A?” Tô Vô Địch ngẩn ra, sau đó mở to mắt: “Tỷ, chẳng lẽ tỷ mới là tiểu tam?”
Tô Vô Song: “…”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tô Vô Địch cúi đầu, lo lắng nói: “Ta là em trai của tiểu tam, một ngày nào đó tỷ bị chính cung đến bắt ghen, có phải ta cũng sẽ bị đánh hay không?”
“Đánh cái đầu ngươi đấy.” Tô Vô Song đánh em trai mình một cái: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, từ chỗ nào biết được mấy chuyện thất loạn bát tao này?”
Tô Vô Địch cười hắc hắc: “Tỷ, tỷ đừng tưởng ta là mấy đứa bé bình thường. Ở nơi đó, chúng ta vẫn có thể đọc sách xem tivi, cuộc sống trôi qua thật ra không tệ lắm, chỉ là mỗi ngày phải uống đủ loại thuốc khác nhau, điều này hơi bị khó chịu.”
“Phòng thí nghiệm kia nhốt bao nhiêu đứa bé?” Tô Vô Song hỏi.
Tô Vô Địch lắc đầu: “Ta cũng không biết rõ nữa. Dù sao ta bị nhốt trong căn phòng màu trắng, chung quanh chẳng thấy ai khác.”
“Vậy lúc đó ngươi chạy đi như thế nào?” Tô Vô Song có chút không hiểu.
“Không nhớ nữa.” Đầu Tô Vô Địch hơi đau, chậm rãi nói: “Hình như cái vị Tiền gì đó dẫn ta đi gặp một ông chủ lớn, nói là đi cứu người hay gì gì, sau đó nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, ta chạy thoát, kết quả lại gặp phải bọn buôn người. Ban đầu, ta tưởng mình bị bán rồi, sau đó lại được tỷ tỷ ngươi cứu.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Thú vị đây.”
“Có ý gì?” Tô Vô Song có chút mất hứng: “Một đứa bé bị mang đi làm vật thí nghiệm, trốn ra được thì bị đám buôn người bắt, có gì thú vị chứ?”
“Ta nói không phải cái này.” Hạ Thiên nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, gương mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Tập đoàn Thiên Y có liên quan đến Thiên Y Môn. Trước kia, Thiên Y Môn đã có tiền lệ bắt người về làm thí nghiệm, về sau bị đại sư phụ của ta hủy đi một lần, nghĩ không ra lại xuất hiện lần nữa.”
“Thiên Y Môn?” Tô Vô Song ngược lại có chút ngoài ý muốn. Giới y học trái đất mà cũng có tranh đấu môn phái, tình huống có chút giống với Tiên Vân đại lục.
“Đúng, là một môn phái khiến người ta phải buồn nôn.” Trước kia, Hạ Thiên ngẫu nhiên nghe Trương Minh Đà nhắc qua. Môn chủ năm đó là Thiên Y Tiêu Nhất Thủ. Mặc dù tuổi tác lớn hơn Trương Minh Đà, nhưng thành danh lại muộn, bị người ta xem là người cùng thế hệ với Trương Minh Đà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận