Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2086. Sơ hở

Nữ nhân đội mũ hơi tái mặt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đuổi đến chỗ bọn hắn: “Không sao đâu, không có gì to tát nữa.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi: “Tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Ta muốn cảm ơn vì lòng tốt cứu mạng của hai vị vừa rồi.” Nữ nhân đội nón nói lời chân thành không ít: “Nếu không có hai vị, e rằng kiếm trận đã băm thịt ta rồi.” Trước đó lúc Viên Thiên Chính thôi động kiếm trận, nữ nhân đội mũ kia cũng bị bao vây, tất nhiên nàng không bình tĩnh được như Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nàng tìm được vị trí buộc phải đột phá, nhưng lại bị chặt đứt một cánh tay.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ thấy nàng ta cũng rất đáng thương nên cầu Hạ Thiên cứu nàng ta, thế là nàng ta đã sớm bị Hạ Thiên ném ra khỏi kiếm trận.
Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần cảm ơn, ta cũng lười cứu ngươi, chính là Tiểu muội chân dài kêu ta ném ngươi ra ngoài.”
“Dù thế nào đi nữa, Phạm Tú Phương ta sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng của hai người.” Nữ nhân đội mũ trang trọng cúi đầu trước Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Để báo đáp lại, ta có thể đưa hai vị đến lối đi tầng tiếp theo.”
“Ngươi biết lối đi tầng tiếp theo ở đâu sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ sửng sốt, không nhịn được nhớ tới vừa rồi Hạ Thiên nói gì, thật sự có người tới tận cửa chỉ đường cho bọn hắn.
“Biết chứ.” Phạm Tú Phương gật đầu: “Tuy nhiên, nơi đó rất nguy hiểm, nếu không chú ý sẽ chết, hai vị chắc chắn muốn đến đó không?”
“Tất nhiên, ngươi dẫn đường đi.” Quan điểm của Ninh Nhuỵ Nhuỵ về vấn đề sinh tử từ trước đến nay khá hờ hững, chưa kể còn có Hạ Thiên ở bên, nàng thực sự không cần lo lắng về vấn đề ấy.
Một chút do dự loé lên trong mắt Phạm Tú Phương, rồi nàng cắn răng: “Được, vậy ta sẽ đưa hai vị đến đó, có lẽ khi đó ta có thể giúp hai vị một chút chuyện nhỏ.”
Khi đi đường, rất thích hợp hỏi một chút thông tin, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng không lãng phí thời gian đấy: “Đến lối đi đó mất bao lâu?”
“Cũng không mất nhiều thời gian, đi bộ khoảng nửa tiếng đấy.” Phạm Tú Phương không cần suy nghĩ mà trả lời trực tiếp.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ gật đầu, lại hỏi: “Ngươi còn biết gì nữa về nhà họ Viên gi kia không?” “Nhà họ Viên sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt Phạm Tú Phương có chút nghiêm túc: “Thật ra ta cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói là gia tộc ấy có bề dày lịch sử, nội tình phong phú, bên ngoài sáng thì có hai nhánh ở Kinh Thành và dòng chính thì ở thành phố Quế, nhưng lại ngấm ngầm rắc rối đan xen, tộc nhân khắp thiên hạ.”
Nhắc đến nhà họ Viên ở Kinh Thành, Hạ Thiên miễn cưỡng có một chút ấn tượng, thuận miệng nói: “Nhà họ Viên ở Kinh Thành có phải có một tên ngốc tên là Viên Thế Hoàng không? Là gia chủ hay là gì đó?”
Phạm Tú Phương ngơ ngác, có vẻ như nàng chưa bao giờ nghe nói: “Ta không rõ, ta chỉ nhớ gia chủ nhà họ Viên ở Kinh Thành chữ lót chắc là Hiển, nhưng cháu trai của hắn chữ lót dường như là Thế.”
“Vị Phạm tiểu thư này mắc kẹt ở đây ba mươi năm trước, ta cũng từng nghe đến cái tên Viên Thế Hoàng kia, bây giờ cũng mới ngoài ba mươi tuổi nhỉ, nàng làm sao biết được?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ mỉm cười, bắt đầu phàn nàn Hạ Thiên: “Ngươi nghĩ đây là bên ngoài sao?
“Có mạng, có điện thoại di động, chuyện gì chỉ cần tra cứu là tìm ra được.”
Hạ Thiên không nhịn được lắc đầu: “Tiểu muội chân dài, cô vẫn ngốc nghếch như vậy, không trở nên thông minh hơn chút nào cả.”
“Ta kém thông minh chỗ nào!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ khó chịu nhất là bị người khác nói nàng ngốc nghếch, điều đó hoàn toàn không đúng: “Ta nói gì sai sao?”
“Nữ nhân ấy bị mắc kẹt ở đây hơn 30 năm, nhưng Viên Thiên Chính thì không có.” Hạ Thiên uể oải: “Hơn nữa, tên tu tiên đần độn kia, còn có nhà họ Viên gì đó, mấy năm gần đây chắc có phái người đến đây, nàng hoàn toàn có thể tìm hiểu về thế giới bên ngoài từ những người khác.”
“Hạ tiên sinh thật sự đã nói đúng.” Phạm Tú Phương đồng ý với hắn, giải thích ngay lập tức: “Lưu lại dưới đây ba mươi năm, ta không chỉ gặp lại những người trong quá khứ, mà còn có những người mới đến đưa tin vài năm một lần. Trong không gian đáy biển nhỏ bé này, là một hệ sinh thái xã hội hoàn chỉnh gần như đã được hình thành, chỉ là ta không hứng thú lắm với những tin tức từ bên ngoài.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cau mày suy nghĩ: “Những người đó phí sức lực lớn như thế, đến tột cùng là bọn hắn muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự có kho báu dưới đáy biển sao?”
Nói xong, nàng lại lắc đầu: “Nhưng dựa trên thông tin hiện tại, nhà họ Viên chắc không thiếu tiền mới đúng.”
“Ta nghĩ mục tiêu cuối cùng của nhà họ Viên chắc là khám phá ra bí mật của tầng cuối cùng ở cung điện dưới nước này.” Phạm Tú Phương từ tốn nói.
“Tầng cuối cùng?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi: “Có thứ gì à?”
Phạm Tú Mang lắc đầu: “Không ai biết có gì ở tầng dưới cùng, có thể tiền bối tu tiên kia biết, nhưng hắn cũng không nói cho ai biết. Vả lại đến bây giờ, đừng nói đến tầng cuối cùng, ngay cả tầng áp chót vẫn chưa bị công phá.”
“Sao ngươi biết?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nhịn được hỏi một câu.
Phạm Tú Phương cũng không giấu giếm, cười nói: “Chỉ cần hai vị lên tầng tiếp theo, hai vị sẽ biết cả thôi.”
“Ngươi từng đến tầng tiếp theo rồi à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ phát hiện khi nữ nhân kia nói đến tầng tiếp theo, đôi mắt của nàng loé lên vài lần: “Ở đó có gì?”
Hạ Thiên cười hì hì xen vào: “Tiểu muội chân dài, cô còn phải hỏi à, tất nhiên là có người ở dưới rồi.”
“Ta biết có người.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt với hắn vừa nói: “Ngoài con người, khẳng định còn có thứ khác, giống như dòng sông ở tầng trên, đan dược ở tầng này…”
Bây giờ, Phạm Tú Phương hét lên, thậm chí trực tiếp đổi chủ đề: “Hai vị nhìn kìa, phía trước là con đường xuống tầng dưới.”
“Hở?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ ngẩng đầu nhìn về phía trước, cảnh tượng trong mắt khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó. Đợi nàng muốn mở to mắt ra nhìn kỹ hơn, cơn mệt mỏi dữ dội lại ập đến, cơ thể nàng đột nhiên trở nên không thể chống đỡ được,
Nàng đã sắp ngã xuống.
“Tiểu muội chân dài, cô quả nhiên vẫn cần phải ngủ.” Hạ Thiên vươn tay ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ, cười hì hì nói: “Không sao đâu, cô cứ ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh trông cô.”
Nàng thực sự cảm thấy có gì đó không ổn, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ này, nhưng đáng tiếc là nàng vẫn không thành công, đành phải nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư bị sao vậy?” Trên mặt của Phạm Tú Phương lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng lo lắng hỏi thăm.
Hạ Thiên lườm nữ nhân ấy, khó chịu nói: “Nếu không phải ta muốn để Tiểu muội chân dài ngủ một giấc, ngươi cảm thấy chút mẹo nhỏ ấy của mình sẽ hiệu quả sao?”
Phạm Tú Phương sửng sốt, bối rối nhìn hắn: “Hạ tiên sinh, ngươi nói như thế là có ý gì, sao ta không hiểu gì cả.”
“Phiền nhất là những kẻ có trí thông minh thấp như các ngươi, giả thần giả quỷ không hiệu quả đã bắt đầu giả vờ ngu ngốc?” Mặt của Hạ Thiên đầy vẻ khinh thường: “Nếu tên ngốc nhà ngươi thích giả vờ ngốc, vậy ta sẽ khiến ngươi ngốc thật.”
Phạm Tú Phương thấy Hạ Thiên lấy ngân châm ra, sợ tới mức lui mấy chục mét, vẻ mặt cảnh giác nói: “Ta chắc chắn là không để lộ bất kỳ sơ hở nào mới đúng, sao ngươi lại phát hiện được?”
“Ngươi không có sơ hở, ngươi chỉ là ngu ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được mà thôi.” Hắn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận