Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2288. Có nỗi khổ tâm

"Lưu manh đáng chết, ta liều mạng với chàng." A Cửu không thể chịu đựng loại cảm giác xấu hổ này, trực tiếp tung mình đè Hạ Thiên, hung dữ nói.
Hạ Thiên cười hì hì: “Cửu nha đầu, ngươi đánh không lại ta đâu."
Chỉ chốc lát sau, hai người liền lăn xả vào nhau, khó phân thắng bại.
Cứ như vậy, Hạ Thiên và A Cửu ở trong phòng trực tiếp hành hạ đến buổi trưa hôm sau, nếu như không phải A Cửu đã là người tu tiên..., đoán chừng lúc này đã đói đến chóng mặt.
"Điện thoại di động của chàng kêu kìa."
Trên giường lớn, A Cửu yêu kiều vô lực trở mình, đưa chân nhẹ nhàng đạp Hạ Thiên.
Hạ Thiên đưa tay cầm lấy điện thoại di động, vừa thấy là điện thoại của Triệu Thanh Thanh, lập tức bắt máy.
"Sư phụ, ngươi đi đâu vậy, tối hôm qua sao không trở lại?" Giọng nói Triệu Thanh Thanh xuyên qua điện thoại di động truyền ra.
"Cửu nha đầu tới kinh đô rồi, ngày hôm qua ta đi đón nàng ấy." Hạ Thiên trực tiếp trả lời: “Hiện ta đang ở cùng A Cửu trong khách sạn."
Vừa nói như thế, Triệu Thanh Thanh dĩ nhiên đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi, mặc dù có ghen, nhưng cũng không để trong lòng, ai bảo sư phụ của nàng là người như thế, tình huống thế này ngay từ mười hai năm trước nàng đã chấp nhận rồi.
"Vậy các ngươi cứ từ từ chơi nhé." Triệu Thanh Thanh cười nói.
A Cửu mở miệng nói: “Nếu ngươi tìm hắn có việc..., cứ tới đây mang hắn đi."
"Thôi đi, nếu ta thật sự tới mang sư phụ đi, trong lòng ngươi không hận chết ta mới là lạ." Triệu Thanh Thanh cười nói.
"Ta ước gì ngươi mau mau mang tên lưu manh đáng chết này đi." A Cửu nhớ tới chuyện bị hành hạ cả đêm, thực có chút chịu không nổi.
Nếu không phải đang mang nhiệm vụ, nàng thật sự hi vọng Triệu Thanh Thanh tới đây chia sẻ một hai.
Triệu Thanh Thanh tìm Hạ Thiên cũng không phải có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ gọi điện hỏi tình hình một chút, hiện tại biết sư phụ ở cùng A Cửu rồi, tự nhiên cũng yên lòng: “Ngươi rõ là nghĩ một đằng nói một nẻo, ta còn chuyện quan trọng phải làm, các ngươi chơi vui vẻ, vậy nhé."
Sau khi gác điện thoại, A Cửu phát hiện Hạ Thiên đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy vô cùng không ổn, lập tức giành nói trước: “Chồng ơi, ta đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi."
Hạ Thiên vốn còn muốn nằm một lát nữa, nghe A Cửu nói vậy..., mặc dù cũng không quá đói bụng, nhưng A Cửu đã đề nghị, hắn cũng muốn ăn gì đó.
Hai người lại đi tắm rửa, chơi hơn nửa canh giờ, lúc này mới thay quần áo, cùng đi ra khỏi khách sạn, tìm một nhà hàng Tây hạng sang gần đó có đánh giá trên mạng cũng không tệ lắm.
Nhà hàng làm ăn có vẻ cũng khá khẩm, ít nhất trong đại sảnh không còn chỗ ngồi trống. Để tránh phiền toái, A Cửu trực tiếp đặt một gian phòng riêng.
"Nghe nói nơi này là nhà hàng Michelin ba sao, món beefsteak làm khá là đặc sắc." A Cửu cầm lấy thực đơn, hỏi Hạ Thiên: “Chàng thích ăn cái gì?"
"Tùy nàng." Hạ Thiên trước giờ không có đòi hỏi gì nhiều trong chuyện ăn uống,"Có thể ăn no là được."
A Cửu cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô còn không biết tính tình Hạ Thiên sao.
Đợi một lát, món ăn liền dần dần được mang lên đủ.
"Hai ngày này, âm Tiểu Tứ kia có đi tìm chàng không?" A Cửu tùy tiện chọn vài món ăn, sau khi đuổi người phục vụ đi, hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên không khỏi lộ vẻ nghi ngờ: “m Tiểu Tứ là ai?"
"À, bây giờ cô ta đổi tên rồi, hình như gọi là Ứng Hiểu Nguyệt." A Cửu sửng sốt một chút, nhưng nghĩ ra ngay sau đó,"Mấy ngày trước cô ta tìm được Y Y tỷ, nói về chuyện âm Y Môn."
"Ừ, lúc trước quả thật cô ta có đến tìm ta, nhưng ta thấy khó chịu nên mới đánh cô ta một trận." Hạ Thiên gật đầu, tùy ý nói: “Hôm qua ta còn đi tìm cô ta."
A Cửu thuận miệng hỏi: “Hôm qua chàng đi tìm cô ta làm gì?"
"Thúc dục cô ta nhanh chóng tìm ra tổng bộ âm Y môn chứ gì." Hạ Thiên bĩu môi,"Nhưng đám người đó quá vô dụng. Nói là còn cần thêm thời gian một hai ngày mới có thể tìm được."
"Đó cũng không phải lời nói dối." A Cửu theo bản năng gật đầu,"Tuy nói ta từ nhỏ lớn lên ở âm Y Môn, nhưng chỉ đi qua đảo Sương Nguyệt hai lần, hơn nữa mỗi lần đi phương hướng cũng không giống nhau."
"Ngày mai nếu người đàn bà kia vẫn tìm không ra, vậy thì không cần cô ta nữa." Hạ Thiên lộ vẻ xem thường nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm, chỉ cần cái đảo nát đó thật sự tồn tại, vậy thì nhất định có thể tìm được."
A Cửu không khỏi thắc mắc: “Lời này của chàng hơi kỳ quái, chẳng lẽ chàng cảm thấy thật ra đảo Sương Nguyệt không hề tồn tại?"
"Ai biết được, ta cũng chưa tới bao giờ." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Vậy chàng nói linh tinh cái rắm ấy." A Cửu tức giận trợn mắt nhìn Hạ Thiên," Đảo Sương Nguyệt mặc dù thần bí, nhưng nhất định có tồn tại. Tiểu thư...... Y Y tỷ, gần như hàng năm đều phải đi một chuyến."
Hạ Thiên không giải thích được: “Tại sao vợ Y Y không mang theo ta đi qua, trực tiếp tiêu diệt âm Hậu kia luôn?"
"Tỷ ấy có nỗi khổ tâm riêng, hơn nữa ân huệ của âm Y môn dành cho tỷ ấy quá lớn, tỷ ấy lại là một người cực kỳ trọng tình." A Cửu than thở, giải thích: “Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cho tới bây giờ tỷ ấy không nghĩ tới sẽ gây bất lợi cho âm Y môn. Chẳng qua hiện tại những thứ dư nghiệt âm Y môn kia, thật sự quá kỳ dị, lại thêm...... Lão yêu bà kia sắp xuất quan, nếu như không sớm ứng phó, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng."
"Có ta ở đây, có thể có hậu quả gì?" Hạ Thiên rất là xem thường.
A Cửu không tranh cãi với Hạ Thiên, cười nói: “Rồi rồi, biết chàng lợi hại rồi, được chưa."
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, người vào cũng không phải nhân viên phục vụ, mà là một chàng trai trẻ tướng mạo coi như cũng anh tuấn, chẳng qua là nhìn mặt không được thiện lành cho lắm.
"Tiểu tử, rốt cuộc ông cũng bắt được ngươi rồi!" Thanh niên trẻ tuổi đi vào liền nhắm ngay Hạ Thiên mắng: “Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận