Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2249. Chữa bệnh cần phải chuẩn bị gì sao?

Nhìn thấy Hạ Thiên trở về, Triệu Thanh Thanh cười bước tới nghênh đón: "Sư phụ, ngươi vừa đi đâu vậy? Ta thẩm vấn xong mới phát hiện không thấy ngươi."
"Đi đánh một kẻ ngu ngốc." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng trả lời.
Triệu Thanh Thanh không có truy hỏi Hạ Thiên đi đánh ai, mà là lôi kéo hắn đi vào phòng khách, vừa cười vừa nói: "Kiều Kiều tới tìm chúng ta, nàng đã ở phòng khách chờ được một lúc rồi đấy."
Trong phòng khách, Hứa Kiều Na mặc một bộ trang phục diễm lệ lại không thiếu phần mát mẻ, phần trên là áo trễ vai màu vàng nhạt, phần dưới là quần short cạp cao, khi vừa nhìn thấy Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên đi tới thì nàng lập tức đứng lên, vô cùng khách khí cúi chào Hạ Thiên.
"Xin chào Hạ Thiên, hai ta lại gặp nhau nữa rồi." Hứa Kiều Na cười nói, giọng điệu mang theo một tia lấy lòng, nhưng cử chỉ và lời nói của nàng lại rất đúng mực, không có làm cho người ta chán ghét.
Hạ Thiên nhìn thấy nữ nhân này cũng không phản ứng đặc biệt gì, chỉ là gật đầu một cái.
"Kiều Kiều, ngươi không cần câu nệ như vậy, ngươi và sư phụ ta không phải mới gặp nhau lần đầu." Triệu Thanh Thanh phát hiện mấy ngày không thấy, Hứa Kiều Na trở nên có chút quá khách khí, hoàn toàn không thấy khí thế hiên ngang như trước đó.
Hứa Kiều Na khẽ cười một tiếng, hơi chút nghiêm túc nói: "Có việc cầu người, khách khí một chút là lẽ đương nhiên."
"Nói cứ như là thật vậy, không phải lần trước ngươi tới đây cũng không có khách khí gì sao?" Triệu Thanh Thanh liếc nàng một cái, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Lại nói, ngươi căn bản không phải loại người sẽ nói chuyện khách khí với người khác như vậy."
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này." Hứa Kiều Na giơ tay nhẹ nhàng đánh Triệu Thanh Thanh một chút, "Đừng bới móc ta nữa, hôm nay ta thực sự có việc tới đây cần Hạ Thiên trợ giúp."
Triệu Thanh Thanh nhớ tới sự tình lần trước, nhỏ giọng hỏi: "Chữa bệnh cho mẹ ngươi đúng không?"
"Đúng vậy." Hứa Kiều Na gật đầu một cái, đôi tay lại nắm lấy nhau có chút mất tự nhiên, "Hôm qua ta vừa dỗ vừa lừa mẹ ta đến một bệnh viện khác, nhưng mà tình trạng của bà ấy không tốt lắm, cho nên ta không thể dẫn bà ấy đến đây, hy vọng Hạ Thiên có thể đi với ta đến bệnh viện một chuyến, không biết có được hay không?"
Triệu Thanh Thanh dời mắt nhìn về phía Hạ Thiên: "Sư phụ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này được thôi." Hạ Thiên nói với vẻ mặt không chút để ý, "Lúc nào?"
"Không biết hai ngày tới ngươi có thời gian rảnh không?" Hứa Kiều Na hơi có chút lo lắng nói: "Bởi vì ta sợ Hứa Minh Huy phát giác, cho nên càng nhanh càng tốt."
Hạ Thiên có chút khó hiểu hỏi: "Ngươi còn chưa có giải quyết tên ngu ngốc kia à?"
"Hạ Thiên ngươi nói đùa." Hứa Kiều Na xấu hổ khẽ cười một tiếng, "Dù gì đi nữa thì Hứa Minh Huy cũng là anh trai của ta, hơn nữa ta chỉ là một người bình thường, mà hắn thì có cả một đội."
Triệu Thanh Thanh giải thích cho Hạ Thiên: "Hai ngày trước ta giúp Kiều Kiều chuyển giao những tài liệu mà nàng thu thập được cho cảnh sát Đế Kinh, nghe nói bọn hắn đã có lệnh, chỉ cần Hứa Minh Huy vừa hiện thân thì sẽ lập tức xông đến bắt giữ."
"Cho nên trước đó, ta muốn trị hết bệnh của mẹ ta, đến lúc đó dù bà ấy có bị đả kích thì cũng không đến nỗi có nguy hiểm đến mạng sống." Hứa Kiều Na chờ Triệu Thanh Thanh giải thích tình huống xong rồi thì nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
"Vậy thì bây giờ đi thôi." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Hứa Kiều Na có chút bất ngờ: "Bây giờ?"
"Không phải ngươi nói càng nhanh càng tốt à?" Hạ Thiên có chút bất mãn trừng nữ nhân này một cái, "Bây giờ ta đang rảnh."
"Bây giờ đi được rồi?" Hứa Kiều Na sửng sốt vài giây, hơi ngập ngừng hỏi: "Ngươi chữa bệnh không cần phải chuẩn bị chút gì sao?"
Hạ Thiên nghi ngờ hỏi lại: "Chữa bệnh còn cần phải chuẩn bị cái gì nữa à?"
"A?"
Mặc dù Hứa Kiều Na tra được y thuật của Hạ Thiên rất cao siêu, nhưng mà đến tột cùng hắn chữa bệnh như thế nào thì nàng lại là cái biết cái không, lúc này nghe Hạ Thiên nói như thế quả thật có chút bất ngờ.
Mấy năm nay căn bệnh quái lạ của mẹ nàng vẫn luôn được trị liệu liên tục, đã trằn trọc qua đủ loại bệnh viện lớn ở Đế Kinh, mỗi lần trị liệu gần như đều là "Đại động can qua ", nhưng mà chưa từng có người nào tùy ý giống như Hạ Thiên.
"Kiều Kiều, xem ra ngươi vẫn hiểu biết quá ít về sư phụ ta rồi." Lúc này Triệu Thanh Thanh nở nụ cười, không khỏi đắc ý nói: "Sư phụ ta chính là thần y, những bác sĩ bình thường kia còn lâu mới sánh được với hắn. Hắn chữa bệnh không có rườm rà như vậy, một cây ngân châm là đủ rồi."
"Thì ra là vậy." Hứa Kiều Na vẫn còn có chút do dự, "Nhưng bệnh của mẹ ta là bệnh dữ nhiều năm rồi, hơn nữa khi không phát tác thì cũng chẳng khác gì người bình thường. Ta sợ bây giờ đi qua sẽ không thể tra ra bệnh tình của bà ấy."
Hạ Thiên lười biếng nói: "Cái này không cần ngươi quan tâm, ta chính là thiên hạ đệ nhất thần y, mặc kệ là bệnh gì thì ta đều có thể nhìn ra được, cũng có thể trị khỏi."
"Nếu đã như thế, vậy chúng ta lập tức đi đến bệnh viện thôi, miễn cho đêm dài lắm mộng." Hứa Kiều Na suy tính một hồi, gật đầu nói: "Hạ Thiên, xin làm phiền ngươi."
Triệu Thanh Thanh cũng gật đầu rồi đứng lên: "Bây giờ ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, đi theo xem một chút vậy."
"Quá tốt rồi, nếu ngươi không chịu đi thì ta còn phải nghĩ biện pháp mang ngươi đi theo đấy!" Hứa Kiều Na đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao nàng và Hạ Thiên thật sự không quen biết, nếu Triệu Thanh Thanh không đi theo thì nàng đã có thể dự đoán bầu không khí dọc đường sẽ lúng túng và xấu hổ như thế nào.
"Ngươi đang nói cái gì vậy." Triệu Thanh Thanh bất mãn liếc bạn thân một cái, "Bây giờ là đi chữa bệnh cho mẹ ngươi, lại không phải đến nhà ngươi chơi."
"Mẹ ta vẫn luôn rất thích ngươi." Hứa Kiều Na giơ tay ôm Triệu Thanh Thanh một chút, "Nếu ngươi đi qua, bà ta chắc chắn sẽ vui vẻ, đến lúc đó cũng sẽ không quá do dự việc chữa bệnh này."
Ba người cùng nhau rời khỏi nhà họ Triệu, Hứa Kiều Na mở cửa xe, là chiếc Hummer màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận