Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2724: Thuật pháp không gian

Người áo đen thi triển từng loại pháp thuật không gian. Khi đám người Hạ Thiên còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã bị từng tầng kết giới bao vây, càng lúc càng nhiều, rốt cuộc không phân rõ trên người có bao nhiêu cấm chế, chỉ có thể đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Người áo đen hơi ngạo nghễ nhìn Hạ Thiên: “Ta vốn muốn dìu dắt ngươi, để ngươi dính tiên khí bổn tông. Đáng tiếc ngươi lại không biết điều, ta sẽ thu lại ban thưởng, để ngươi tiếp tục ở lại nhân gian làm mấy chuyện khổ tu không có tiền đồ này.”
“Ngươi xác định đồ chơi này có thể vây khốn được ta?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Người áo đen lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, khinh thường nói: “Trên người các ngươi tổng cộng có một trăm linh tám cấm chế, cho dù ngươi có Nghịch Thiên Bát Châm, muốn giải khai toàn bộ cũng phải đến ngày mai. Khi đó, bổn tông đã sớm phi thăng tiến vào tiên giới chân chính, đứng vào hàng ngũ bất tử.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Người nằm mơ giữa ban ngày quả nhiên khó tỉnh. Ngươi không cứu nổi nữa rồi.”
“Tiêu Vô Cực, bây giờ ngươi thu tay lại vẫn còn kịp.” Nhậm chưởng giáo lạnh lùng khuyên: “Chỉ cần ngươi bỏ nhục thân ba vị Chưởng giáo tiền nhiệm xuống, bần đạo có thể cam đoan không truy cứu những việc ác mà ngươi đã làm với Chung Nam Sơn, để ngươi bình an rời đi.”
“Đáng buồn thật! Đây chính là cách cục của đám phàm nhân các ngươi.” Người áo đen khịt mũi coi thường, cúi đầu nhìn linh mạch dưới lòng đất: “Thời gian sắp đến rồi, các ngươi chờ mở mang tầm mắt đi.”
Lúc này, ánh nắng giữa trưa thông qua khe hở trên mặt đất xuyên thấu xuống lòng đất, giống như kim phấn nhỏ vụn dung nhập vào trong linh mạch.
“Kim Đan, đến đây.”
Người áo đen quát lớn một tiếng, hai tay nổi lên hắc khí, lập tức che phủ ba đan đỉnh. Không bao lâu sau, ba viên Kim Đan từ trong đỉnh bay ra, được hắc khí bao phủ hạ xuống linh mạch. Ba nhục thân bên trong đan đỉnh trong nháy mắt hóa thành kiếp tro, tan thành mây khói.
“Sư phụ, Tần sư thúc, Lư sư huynh.” Nhậm chưởng giáo mở to đến rách cả mí mắt, bi phẫn trong lòng khó mà diễn tả bằng lời nói. Mặc dù ông biết ba người đã chết, nhưng tận mắt nhìn thấy tiền bối và trưởng bối chí thân rơi vào kết cục như vậy, ông vẫn khó tránh khỏi đau lòng không thôi.
“Chỉ có nhục thân thôi mà, không còn thì thôi, khóc sướt mướt như thế quả nhiên không hợp với phong cách tu tiên giả.” Người áo đen khinh thường biểu hiện bi thương của Nhậm chưởng giáo: “Trần lão cẩu có đồ đệ như ngươi, quả thật mất mặt.”
“Tiêu Vô Cực, ngươi dám thả ta ra, đánh với ta một trận không?” Nhậm chưởng giáo tức đến không kìm được, chỉ tay vào người áo đen: “Hôm nay, nếu ta không giết ngươi, bần đạo uổng là Chưởng giáo Trùng Dương cung.”
Người áo đen cười nhạt một tiếng: “Không vội, chờ bổn tông chuẩn bị xong hết thảy, ta sẽ chừa lại chút thời gian chơi đùa với các ngươi.”
Nói xong, không đợi Nhậm chưởng giáo phản ứng, ông ta tiếp tục niệm chú ngữ cổ quái tối nghĩa lại phức tạp, song chưởng thỉnh thoảng bấm niệm làm ấn, vừa chân thành vừa quỷ dị.
“Kim Đan làm dẫn, linh khí hóa rồng, huy hoàng thiên uy, nghe ta hiệu lệnh.”
“Gió nổi lên, lôi nổi lên, mây nổi lên, điện nổi lên…”
Theo người áo đen ngâm xướng, phong vân lôi điện đột nhiên sinh ra dưới lòng đất.
Linh mạch dưới lòng đất cũng bị dị tượng chấn kinh, chậm rãi chuyển động thân rồng, ánh mắt không khỏi nhìn dị tượng dưới lòng đất.
“Chân ma cửu đinh, ngũ hành phược long.”
“Sưu âm cửu trảo, bạch cốt thành thánh.”
“…”
Pháp thuật liên tiếp đánh tới linh mạch hình rồng vừa mới tỉnh lại.
Hôm qua, linh mạch dưới lòng đất đã được Hạ Thiên dùng châm ngoại châm ngưng thành hình rồng, hiện tại còn đang thích ứng, kết quả bị người áo đen dùng pháp thuật đánh đến hồ đồ, giống như một người vừa mới tỉnh ngủ bị một đám đại hán bổ nhào vào, không kịp phản ứng.
Đợi đến khi long mạch giật mình tỉnh lại, nó đã thân bất do kỷ, đành gầm thét giãy dụa.
“Nghiệt súc, thành thật ở lại cho bổn tông.” Người áo đen gầm thét, đánh mấy chục luồng lôi điện vào người long mạch: “Ngươi có thể trở thành công cụ phi thăng cho bổn tông, đó chính là phúc khí ngàn vạn năm tu luyện của ngươi. Ngươi đừng không biết tốt xấu. Nếu không, ta đánh ngươi linh phi khí tán, kiếp diệt tiêu vong.”
Long mạch sao lại dễ dàng bị thuần phục như thế. Sau khi nghe người áo đen nói xong, nó lại càng thêm tức giận, cơ thể cao lớn mang theo linh khí vọt đến người đàn ông áo đen.
Người áo đen cảm nhận được một luồng linh áp khổng lồ đánh tới, trong lòng cũng không bối rối. Ông ta đã sớm có biện pháp ứng đối: “Ngươi còn dám phát cáu với bổn tông. Kim Đan dẫn lôi, thiên đạo hàng phạt, nổ cho ta.”
Ba viên Kim Đan nhanh chóng bay về phía long mạch, phá thể mà vào, dẫn ra vô số lôi điện đánh vào bên trong cơ thể long mạch.
Rầm rầm rầm!
Long mạch là vật có linh, tất nhiên có thể cảm nhận được sự đau đớn, cơ thể vừa mới ngưng thành hình rồng bị tập kích như thế, tất nhiên có chút không chịu nổi, mơ hồ có dấu hiệu băng tán, khiến nó hoảng sợ vô cùng. Nó ngưng thực cơ thể không dễ. Nếu không có Hạ Thiên hỗ trợ, đoán chừng phải mất mấy vạn năm nó mới chậm rãi thành hình. Nếu cứ như vậy mà bị sụp đổ, muốn khôi phục lại càng thêm khó khăn.
Rống! Long mạch rơi vào đường cùng, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên giống như thú con nhìn mẹ, phát ra tiếng rống cầu cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận