Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2697: Không sợ chết không có chỗ chôn sao?

Vừa qua nửa đêm, khi trời hơi sáng lên một chút, mấy chục bóng đen bỗng nhiên lướt qua đỉnh Chung Nam Sơn, thẳng đến Trùng Dương Cung.
Không bao lâu sau, mấy gian phòng trong cung điện bốc cháy, không ít đạo sĩ Trùng Dương Cung bừng tỉnh, hoảng loạn cả một đám.
“Hỏa hoạn rồi.”
Rất nhanh, mấy chục đạo sĩ mang theo chiêng cùng cuống họng cảnh báo khắp nơi, nhưng chỉ vang lên được một lát thì im bặt.
“Không ổn rồi, Thuần Thuần, mau tỉnh lại đi.” Ninh Nhụy Nhụy vừa mới chìm vào giấc ngủ, trong nháy mắt đã tỉnh lại, lập tức đẩy Thạch Thuần đang ngủ say bên cạnh.
Thạch Thuần ngủ rất say, bị đẩy cũng không tỉnh lại, dường như nàng đang mơ giấc mơ rất đẹp, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
Ninh Nhụy Nhụy thấy nàng như thế, quyết định để nàng ngủ tiếp, còn mình thì khoác áo đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài phòng.
“Đừng nhúc nhích.”
Vừa mới đi ra, một thanh trường kiếm đã gác lên cái cổ trắng noãn của Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác được người cầm kiếm là nữ, liền hỏi: “Ngươi dám ở đây làm loạn, ngươi không biết nơi này là Trùng Dương Cung sao?”
Nữ nhân cầm kiếm cười lạnh: “Cũng bởi vì nơi này là Trùng Dương Cung, cho nên ta mới cố ý đến gây chuyện. Sao, ngươi có ý kiến gì à?”
“Ý kiến thì không có.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không hoảng hốt, thản nhiên hỏi: “Nhưng ta không hiểu vì sao các ngươi lại muốn chết?”
“Ngươi nói nhảm như thế, ngươi mới là người tìm chết đấy.” Tính tình của nữ nhân cầm kiếm đoán chừng cũng không được tốt, cũng có thể do nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Ninh Nhụy Nhụy mà nảy sinh lòng ghen tỵ, cho nên mới không khách sáo với nàng như thế.
“Mặc dù ta không biết các ngươi có bao nhiêu người, rốt cuộc muốn làm gì.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải là người thích nghe lời: “Nhưng các ngươi nên chuẩn bị kỹ càng cho việc tiếp nhận hậu quả. Các ngươi nên biết rằng tu vi của Nhậm chưởng giáo không thấp, huống chi Chung Nam Sơn đang có cao thủ lợi hại hơn tọa trấn. Các ngươi làm như vậy, thật không sợ chết không có chỗ chôn sao?”
“Liên quan gì đến ngươi, câm miệng cho ta.” Cảm xúc nữ nhân cầm kiếm có phần không ổn định, hiển nhiên trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Ngươi nôn nóng rồi sao?”
“Ta bảo ngươi im ngay. Ngươi còn nói thêm câu nào nữa, ngươi có tin ta một kiếm đâm thủng ngươi hay không?” Nữ nhân cầm kiếm hạ thấp giọng, tức giận cảnh cáo.
“Ta thật sự không tin.” Ninh Nhụy Nhụy đáp lại một câu, thân hình lóe lên tránh được mũi kiếm, sau đó xuất hiện lại trước mặt nữ nhân cầm kiếm, đưa tay vỗ vào ngực nàng ta một chưởng.
Nữ nhân cầm kiếm cũng là Trúc Cơ kỳ, Ninh Nhụy Nhụy khẽ động đã nhận ra, chỉ tiếc phản ứng của nàng ta không đủ nhanh. Mặc dù có phòng bị nhưng nàng ta vẫn không cách nào ngăn được công kích của Ninh Nhụy Nhụy.
“A!”
Nữ nhân cầm kiếm khẽ kêu một tiếng, lập tức rút kiếm thối lui về phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy: “Ban đầu ta không muốn giết ngươi, ngươi tốt nhất đừng nên muốn chết.”
“Ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên người muốn chết là ngươi.” Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy lạnh lại, bắt đầu cảnh cáo: “Nhưng ngươi dám làm loạn ở Trùng Dương Cung, chắc chắn các ngươi đã sớm chuẩn bị chịu chết.”
Ánh mắt nữ nhân cầm kiếm khẽ đảo, không biết đang có chủ ý gì xấu.
“Ngươi đừng hòng chạy trốn, tốc độ của ngươi không theo kịp ta đâu.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn nữ nhân kia: “Chỉ cần ngươi dám rút lui, ta sẽ bắt được sơ hở của ngươi.”
Nữ nhân cầm kiếm do dự một hai giây, đằng sau khăn che mặt bỗng nhiên phát ra âm thanh cổ quái.
“Ngươi đang gọi đồng bọn của mình?” Ninh Nhụy Nhụy khẽ lắc đầu: “Ngươi gọi nhiều người hơn cũng vô dụng thôi.”
Quả nhiên, chưa đến ba giây, chỉ thấy ba người áo đen bịt mặt bay đến.
“Số bảy, ngươi xảy ra chuyện gì thế?” Một bóng người cao lớn khó chịu gầm nhẹ: “Ngươi một kiếm giết chết nữ nhân đó là được, cần chi phải gọi chúng ta đến.”
Nữ nhân cầm kiếm bất mãn với thái độ của đối phương nhưng vẫn trả lời: “Ta gặp phải cường địch, ta không giải quyết được nàng ta.”
“Đúng là phế vật.” Bóng người cao lớn mắng một tiếng. Hắn ta nhìn Ninh Nhụy Nhụy một chút, nắm chặt song quyền đánh tới Ninh Nhụy Nhụy: “Vị cô nương này đến chỗ của Diêm Vương cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ trách ngươi xuất hiện ở Trùng Dương Cung vào lúc này.”
Bành!
Ninh Nhụy Nhụy một cước đạp bay người này ra ngoài, thản nhiên nói: “Ngươi cũng đừng trách ta, chỉ trách thực lực ngươi không tốt, phế vật quá mức.”
Bóng người cao lớn ngã xuống mặt đất cách đó hơn mấy trăm mét, hôn mê ngay lập tức.
Hai người bịt mặt còn lại không khỏi nhìn nhau. Hiển nhiên bọn họ không ngờ đến Ninh Nhụy Nhụy lại mạnh như thế, trong vòng một chiêu đã phế đi người mạnh nhất trong số bọn họ.
“Chúng ta tiến lên giết chết nàng ta.” Nữ nhân cầm kiếm lo lắng, không khỏi nói với hai người kia.
Hai người kia cũng biết thời gian cấp bách, tuyệt không thể có bất kỳ do dự, cùng nhau rút kiếm bao vây Ninh Nhụy Nhụy.
Bành, bành, bành.
Nhưng không chờ ba người ra chiêu, một luồng sức mạnh thần bí đã bóp lấy cả ba, sau đó ném bọn họ như ném rác xuống dưới vách núi.
“Tiểu muội chân dài, cái loại ngớ ngẩn này cứ trực tiếp xử lý là được, không cần thiết lãng phí thời gian với bọn họ.” Hạ Thiên từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy, ôm lấy eo của nàng, mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận