Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3534: Chiêu thức càng đơn giản càng nguy hiểm

“Giết ta?”
Nhiếp Tiểu Sơn cười lạnh, khoát tay, một thanh trường kiếm màu đỏ từ trong bóng tối vô tận chậm rãi xuất hiện.
Keng.
Một âm thanh vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí lẫm liệt tản ra, xông đến Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý còn chưa thủ vững thân hình.
“Đến đi, giết ta đi.” Nhiếp Tiểu Sơn nhẹ nhàng lắc một cái, thu lại sát khí.
Hắn ta cầm kiếm đứng ở đó, giống như một người bình thường, nhìn qua không hề có lực sát thương.
“Có gì đó không ổn.” Ninh Nhụy Nhụy đi theo Hạ Thiên, đã gặp qua không ít địch nhân muôn hình muôn vẻ.
Mặc dù số lần nàng đối chiến trực tiếp không nhiều, nhưng cũng quan sát được không ít những cuộc quyết đấu chất lượng cao.
Liên quan đến làm thế nào cân nhắc thực lực người khác, nàng cũng có một lý giải khá sâu sắc.
Trong đó, điểm quan trọng nhất, chính là Hạ Thiên thường xuyên nói đến, chiêu thức càng lòe loẹt lại càng không có uy lực.
Ngược lại, chiêu thức càng đơn giản lại thường có khả năng một kích tất sát nhất.
Nhiếp Tiểu Sơn trước mắt phù hợp với thuyết pháp sau của Hạ Thiên.
Phương thức lấy kiếm của hắn ta nhìn thì lòe loẹt, nhưng khi sát khí vừa thu lại, cả người trở nên vô cùng giản dị, nhìn cả người lẫn vật đều vô hại. Điều này khá nguy hiểm.
“Ninh tỷ tỷ, nếu không để ta thử một chút.” Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy ngưng trọng, không khỏi đưa ra đề nghị.
“Không được.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu phản đối, nhẹ giọng nói: “Người này không thể khinh thường được. Ta còn không nắm chắc, ngươi đừng nên ra tay.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe Ninh Nhụy Nhụy nói nghiêm túc như thế, tạm thời thu lại suy nghĩ muốn ra tay, cũng không phải nàng sợ, mà là nàng biết thực lực của mình còn thua kém Ninh Nhụy Nhụy rất nhiều. Ninh Nhụy Nhụy thận trọng như vậy, nàng đương nhiên phải nghe theo lời Ninh Nhụy Nhụy rồi.
“Thế nào? Không phải vừa nãy ngươi còn rất phách lối sao?” Nhiếp Tiểu Sơn tay phải chắp sau lưng, tay trái cầm kiếm mà đứng, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Thế nào? Sợ rồi phải không? Ta đã cho các ngươi cơ hội ra tay? Nếu ngươi không trân quý, vậy thì cũng đừng trách ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lùi bước không phải là hành động sáng suốt, chi bằng thử thực lực đối phương một chút rồi nói. Hạ Thiên khẳng định đang bí mật quan sát ở một nơi gần đó. Nếu gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ ra tay cứu nàng.
Nói theo một cách khác, Ninh Nhụy Nhụy cũng không muốn mỗi lần gặp nạn đều dựa vào Hạ Thiên đến cứu, bởi vì nàng cũng có sự háo thắng của mình.
Nhưng nàng cũng là một người rất có lý trí.
Nếu quả thật đánh không lại, nàng không cần thiết ép mình đánh tiếp. Chuyện chuyên nghiệp nên để người chuyên nghiệp làm.
Ninh Nhụy Nhụy thích khiêu chiến, nhưng nàng không thích làm chuyện mà nàng không nắm chắc.
Cho đến nay, nàng luôn khiêu chiến cực hạn của mình. Sở dĩ nàng luôn thành công là vì nàng từ đầu đến cuối luôn kiên trì đạo lý này.
Vèo!
Ninh Nhụy Nhụy giữ Lưu Vân Thiết Nhận trong lòng bàn tay, không chút do dự rót linh khí vào trong.
Chỉ nghe một tiếng kêu nhỏ, lưỡi kiếm di chuyển như mây, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nhiếp Tiểu Sơn, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, thẳng đến cổ họng của hắn ta.
“Có chút thú vị.” Ánh mắt Nhiếp Tiểu Sơn di chuyển theo lưỡi kiếm nhưng không hề có chút bối rối, ngược lại còn rảnh rỗi bình luận một hai tiếng: “Đáng tiếc, tốc độ hơi chậm, không đủ linh hoạt. Xem ra, ngươi vẫn chưa khống chế được nó. Đúng là đáng tiếc.”
Ninh Nhụy Nhụy không phục, đang định nói cái gì đó, bỗng dưng con ngươi co rụt lại, trong nháy mắt lông tóc dựng đứng.
Bởi vì, kiếm của Nhiếp Tiểu Sơn không hề có chút dấu hiệu đã chém đến trước mặt nàng.
Bành.
Một kiếm xuống dưới, mặt đất bị chém thành hố to hố nhỏ.
“Thân pháp này cũng không tệ. Ngươi học ở đâu vậy?” Nhiếp Tiểu Sơn đưa mắt nhìn một chút Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý lơ lửng giữa không trung, ý cười tràn ngập hỏi thăm.
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may nàng học được Phiếu Miểu Bộ, có thể cảm nhận được sát khí. Nửa giây trước khi bị kiếm Nhiếp Tiểu Sơn chém tới, nàng đã mang theo Nhiếp Tiểu Lý tránh thoát được.
“Ninh tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Nhiếp Tiểu Lý không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng bị khe hở kia làm giật mình.
Ninh Nhụy Nhụy trấn an Nhiếp Tiểu Lý: “Không sao đâu, tạm thời không có việc gì.”
“Ngươi đúng là lạc quan, cũng biết tạm thời không có việc gì.” Gương mặt Nhiếp Tiểu Sơn khó nén được sự đắc ý, cười nói: “Ta thấy dung mạo của ngươi rất xinh đẹp. Nếu giữ lại làm vợ của ta, có lẽ ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
“Nghĩ hay nhỉ.” Ninh Nhụy Nhụy thoáng thả lỏng tâm trạng: “Tuy nhiên, nếu ngươi muốn đánh chủ ý, ngươi còn phải hỏi một người xem hắn có đồng ý hay không.”
Khóe miệng Nhiếp Tiểu Sơn nhếch lên, ánh mắt hèn mọn: “Ngươi cứ trả lời thẳng thắn, đồng ý hay không đồng ý.”
“Người này cũng không phải ta.” Ninh Nhụy Nhụy biết người trước mắt không phải nàng có thể đối đầu được, liền nói to: “Sắc lang chết tiệt, có người đang đánh chủ ý vào nữ nhân của ngươi, ngươi không có ý định ra tay sao?”
Nhưng xung quanh trống rỗng, ngoại trừ tiếng vọng của nàng, không có ai lên tiếng cả.
“Ha ha, các ngươi còn có người khác núp trong bóng tối giúp đỡ sao?” Nhiếp Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có ai ở đây: “Xem ra, người kia chắc đã chạy trốn. Các ngươi đừng ôm hy vọng gì cả, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ta lại cảm thấy, bây giờ ngươi có thể chạy trốn, bởi vì ngươi rất có thể sẽ chết thêm lần nữa.”
“Ngươi đúng là thông minh, nhưng cũng rất ngu.” Gương mặt Nhiếp Tiểu Sơn tràn ngập sự khinh thường, nhấc kiếm chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi muốn phô trương thanh thế để dọa ta? Nếu là người bình thường, có thể sẽ bị mắc lừa, nhưng đối với ta mà nói, hoàn toàn không có tác dụng. Đây chính là thực lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận