Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2107. Ai tới trước nào

Hành lang dài bị bao phủ, Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy lách vào cánh cửa cuối hành lang, nhưng hắn không nhìn thấy Vương Gia Kỳ đang sợ hãi kêu cứu ở một bên.
"Ngươi không thấy nàng ta còn ở đằng kia sợ hãi sao?" Ninh Nhụy Nhụy cạn lời, trừng mắt nhìn Hạ Thiên, "Còn không mau cứu nàng ta đi."
Hạ Thiên bĩu môi, có chút không vui: "Tiểu muội chân dài, nữ nhân ấy cũng không phải người tốt lành gì, cứu nàng ta làm gì?"
"Nàng ta có phải người tốt hay không thì để sau lại nói, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng ta." Ninh Nhụy Nhụy thấy những chất lỏng màu trắng kia sắp nuốt chửng Vương Giai Kỳ, "Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian."
"Tốt thôi." Thân hình Hạ Thiên lóe lên, không đến nửa giây đã trở lại, trong tay còn thêm một người, dĩ nhiên chính là Vương Giai Kỳ, tên thanh niên mặc đồng phục bác sĩ kia đã sớm bị những chất lỏng màu trắng kia nuốt chứng, biến thành một pho tượng màu trắng.
Vương Giai Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn thì thứ chất lỏng trắng kia đang dần dần xông vào trong cơ thể nàng, nàng không cách nào chuyển động cũng như nói nên lời, chỉ có thể lộ ra thần sắc cầu cứu nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy không còn cách khác, chính nàng cũng không quá dám đụng vào thứ quỷ dị này, đành lại phải nói với Hạ Thiên: "Giúp nàng ta loại bỏ những thứ kia đi."
Hạ Thiên thậm chí còn không sử dụng ngân châm, chỉ là dùng tay nắm mớ chất lỏng màu trắng đã ngưng kết lại, đột nhiên xé xuống, nháy mắt đã bóc chúng nó ra khỏi người Vương Giai Kỳ.
"A!"
Vương Giai Kỳ cảm giác như lớp da của mình bị xốc lên, đau đến mức không khỏi lăn lộn trên mặt đất, một hồi lâu mới bớt đau một chút.
"Không sao chứ?" Ninh Nhụy Nhụy tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng Vương Giai Kỳ, "Cảm giác thế nào?"
"Cảm ơn, cảm ơn các ngươi, ta không sao." Vương Giai Kỳ vội vàng nói cảm ơn, mới vừa nãy nàng còn cho rằng mình chết chắc rồi. Nàng còn có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể chết ở đây, nhưng nàng cũng sinh ra hảo cảm cực lớn đối với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
"Các ngươi là ai, sao lại xâm nhập vào địa bàn nhà họ Viên chúng ta? Bộ chán sống rồi hay sao?" Lúc này, bên trong có không ít nam nhân mặc âu phục trắng nghe được động tĩnh chạy ra, bọn hắn cầm vũ khí bao vây ba người Hạ Thiên lại, trong đó có một nam nhân trẻ tuổi bất mãn quát to.
Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt khó chịu nói: "Ta ghét nhất người khác cầm súng chĩa vào mình, đám ngu si các ngươi muốn chết đúng không?"
"Ta thấy các ngươi mới là tự tìm cái chết!" Tên kia nhíu mày một cái, lạnh giọng nói: "Cũng không biết Phương đầu to trông cửa như thế nào mà lại thả người bên ngoài vào đây, nhưng nếu các ngươi đã tiến vào, vậy cũng đừng nghĩ đi ra ngoài nữa."
Vương Giai Kỳ có vẻ rất sợ người thanh niên ấy, lúc này nàng đang trốn ở sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, thở mạnh cũng không dám.
"Hửm? Đây là vật thí nghiệm vừa chạy ra khỏi phòng số chín đúng không?" Nam nhân trẻ tuổi mắt sắc chỉ vào Vương Giai Kỳ nói: "Bắt nữ nhân ấy đưa về phòng số chín, còn đôi nam nữ này đưa đến phòng làm việc của ta."
"Không, ta không đi!" Vương Giai Kỳ thấy những người kia tới bắt nàng, dọa đến hồn phi phách tán, hai tay nắm chặt cánh tay của Ninh Nhụy Nhụy không buông, "Đừng để cho họ bắt ta đi, nếu không thì ta thật sự sẽ chết!"
Ninh Nhụy Nhụy nói với nam nhân trẻ tuổi kia: "Bây giờ, nàng ta là bạn của ta, không ai được mang nàng ta đi. Vẫn là chớ lãng phí công phu kia, ta không muốn ra tay đánh người, các ngươi đừng tự chuốc lấy đau khổ."
"Ái chà chà, vị mỹ nữ kia, ngươi từ đâu xuất hiện mà khẩu khí lớn như vậy?" Nam nhân trẻ tuổi nghe được lời nói của Ninh Nhụy Nhụy, không khỏi bật cười, "Hôm nay lão tử lại muốn đánh người, các ngươi xông lên dạy cho bọn hắn một bài học đi, đừng giết chết là được."
Những nam nhân mặc âu phục trắng tuân lệnh, lập tức phân công hợp tác, hai người một tổ, mỗi tổ đối phó một người.
Bành bành bành ——
Chỉ tiếc bọn hắn còn chưa kịp tới gần thì đã nhanh chóng bay ngược ra ngoài, nặng nề mà nện ở trên vách tường rồi ngã trên mặt đất, nháy mắt bất tỉnh nhân sự.
"A, còn có chút bản lĩnh." Nam nhân trẻ tuổi quay đầu nhìn đám thuộc hạ bị đá bay, cũng không có nhiều kinh ngạc, trên mặt vẫn là biểu tình ngạo mạn, "Cũng không kỳ quái, ngoại trừ vật thí nghiệm, người không có chút bản lĩnh làm sao sẽ bị nhà họ Viên chúng ta chọn trúng đưa đến cung điện dưới đáy biển này được."
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: "Chúng ta chỉ là xuống tầm bảo, nhà họ Viên gì đó chưa từng nghe nói qua."
"Tấm bản đồ kho báu kia chính là nhà họ Viên chúng ta lan truyền, bao gồm cả những nơi mạng ngầm mạng thâm gì đó mà người bình thường không thấy được." Nam nhân trẻ tuổi vô cùng đắc ý nói: "Mặc kệ các ngươi biết được từ con đường nào, tóm lại tới nơi đây chính là để làm cống hiến cho nhà họ Viên chúng ta. Các ngươi nên khắc sâu điểm ấy, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?" Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lời nói ấy của người này có tự kiêu, "Ta không có hứng thú cống hiến gì đó cho nhà họ Viên các ngươi, ta chỉ muốn biết rốt cuộc các ngươi đang làm trò gì ở đây."
"Thôi thôi." Nam nhân trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, "Vốn dĩ các ngươi đã đến được tầng này, vậy thì cứ ngoan ngoãn dọc theo thông đạo đi tới tầng tiếp theo là được rồi, thế mà nhất định phải tự tìm phiền phức. Nếu ta đã nói tới đây, vậy các ngươi cũng không cần đi nữa, lưu lại làm vật thí nghiệm cho chúng ta cũng không tồi."
Nói tới đây, nam nhân trẻ tuổi lấy một đôi bao tay từ trong túi áo ra, chậm rãi mang vào, nhìn bọn hắn cười nói: "Hai người các ngươi, ai tới trước đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận