Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2708: Hắn cũng chẳng phải người tốt đâu

Hạ Thiên lười biếng đáp: “Thế giới lớn như thế, hai người giống nhau cũng không phải việc gì to tát.”
“Ta cảm thấy bên trong có vấn đề, ngươi không ngại cho người thăm dò một chút.” Tô Mộng Lệ đề nghị với Hạ Thiên: “Ví dụ như cha ngươi có anh em sinh đôi hay không, hoặc ngươi có chú bác anh em họ gì giống ngươi hay không. Nếu chẳng may các ngươi là người thân thì sao?”
“Không thể nào.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Trước đó, vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ đã điều tra qua, ta không có thân thích nào cả. Hơn nữa, người nhà của ta cũng chỉ là người bình thường. Người nào muốn từ phương diện này mà có ý đồ, người đó nên sớm chết tâm đi.”
Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Người có thể sinh ra yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm như ngươi, làm sao có thể là người bình thường?”
“Đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của các ngươi mà thôi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Tại sao người bình thường lại không có khả năng sinh ra thiên tài như ta? Chẳng lẽ có người quy định thiên tài chỉ do nhân tài sinh ra? Đơn giản chỉ là, sau khi người bình thường sinh ra thiên tài, một số người sẽ dùng hết mọi biện pháp biến người bình thường thành không bình thường.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Tô Mộng Lệ gật đầu: “Cho dù các ngươi không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng ông ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi, cho nên ông ta mới trăm phương nghìn kế tránh đi phong mang của ngươi. Nếu đại hội Ẩn Tiên lần này không liên quan gì đến ngươi, chi bằng thành toàn cho ông ta đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thành toàn cho ông ta có chỗ tốt gì đối với ta chứ?”
“Nhưng dường như nó cũng không có chỗ xấu đối với ngươi.” Tô Mộng Lệ khuyên nhủ: “Coi như ngươi giúp ta một chuyện. Chỉ cần ngươi ở đây với ta đủ nửa tiếng, nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành. Đến lúc đó, ta có thể thu được sự tin tưởng của ông ta.”
Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu: “Ngươi muốn ông ta tin tưởng ngươi để làm gì?"
“Đương nhiên là để đối phó ông ta.” Tô Mộng Lệ không hề có ý định che giấu: “Ta được Thiên Cung sai khiến, cố tình gia nhập Ảnh Tông làm nội ứng, chính là muốn tóm đầu kẻ đứng đằng sau Ảnh Tông. Mấy năm qua, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, ta không muốn cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc.”
“Lãng phí thời gian như thế để làm gì.” Hạ Thiên khinh thường: “Ngươi cứ trực tiếp xử lý tên Tông chủ đó không được sao, còn cần chi phải tìm kiếm bí mật gì nữa.”
“Ha ha.” Tô Mộng Lệ xoay mòng mòng cán dù trong tay, cảm khái nói: “Không phải tất cả mọi người đều có bản lãnh giống như ngươi. Nếu tùy tiện ra tay, chỉ sợ người chết trước chính là ta.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Bởi vì các ngươi làm việc lúc nào cũng lề mề, mới khiến cho sự việc càng trở nên phức tạp. Các ngươi không thích dứt khoát, nhất định phải cong cong vẹo vẹo, còn tưởng rằng trí thông minh của mình rất cao, nhưng thật ra đều là một đám ngớ ngẩn.”
“Nếu tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống ngươi, thế giới ngược lại đơn giản rồi.” Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Nhưng nhàm chán thì nhàm chán, con người mà, chỉ đến khi nào tranh đến đấu đi, xuất hiện đủ loại hành động mới khiến cho thế giới càng lúc càng thú vị.”
“Vậy ngươi cứ ở đó mà từ từ thú vị, ta không chơi nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng, bước qua người Tô Mộng Lệ, thẳng đến đại điện Trùng Dương cung.
Tô Mộng Lệ lóe lên một cái, bay đến trước người Hạ Thiên, cười nói: “Chúng ta vừa mới nói chuyện chưa đến năm phút, ngươi gấp gáp như vậy làm gì. Thật ra, ta còn có chuyện thú vị hơn còn chưa nói với ngươi.”
“Ngươi không cần nói, ta lười nghe lắm.” Hạ Thiên khoát tay, không thèm nhìn Tô Mộng Lệ.
Lúc này, cảnh tượng chung quanh bỗng nhiên phát sinh lưu chuyển quỷ dị, giống như ống kính nhanh chóng chuyển động trong phim, chuyển càng lúc càng nhanh, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ.
“Ngớ ngẩn, chiêu thức như thế hoàn toàn không có tác dụng đối với ta.” Hạ Thiên không thèm quan tâm, đi thẳng về phía trước.
“Hừ, có tác dụng hay không, ở lại một chút ngươi sẽ biết.” Giọng nói này rõ ràng không phải Tô Mộng Lệ, nghe giống như một người phụ nữ đã lớn tuổi.
Quả nhiên, giọng nói của Tô Mộng Lệ vang lên: “Nam Hải Tiên Ni, ngươi đến đây làm gì?”
“Hừ, ta biết ngươi sẽ không tận tâm làm việc cho Tông chủ.” Một lão ni cô rơi xuống giữa không trung, ném xuống một cái lồng lưu ly nhốt Hạ Thiên bên trong: “Cho nên, ta đến đây để giúp ngươi.”
Tô Mộng Lệ giận tím mặt, chỉ vào lão ni cô: “Ngươi quả thật đang tìm chết.”
“Ngươi mới là muốn chết đấy.” Lão ni cô trừng mắt nhìn Tô Mộng Lệ: “Ta đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện của các ngươi. Ta nhất định sẽ báo lại với Tông chủ, xem cái ngữ lăng loàn như ngươi làm sao mà thoát thân?”
Tô Mộng Lệ thở dài, có chút đồng tình: “Ngươi cho rằng ta lo lắng chuyện này sao? Ngươi quá ngu ngốc rồi. Ta nói ngươi muốn chết, bởi vì ngươi đã trêu chọc Hạ Thiên. Hắn cũng chẳng phải người tốt đâu.”
“Ha ha, chỉ một tên nhóc con mà thôi, có bản lãnh gì chứ.” Lão ni cô khinh thường nhìn lướt qua Hạ Thiên đang bị nhốt trong cái lồng lưu ly: “Cũng không biết vì sao Tông chủ lại kiêng kỵ hắn như vậy, một Tứ Phương Tịnh Ly Tráo của ta cũng đủ khiến hắn thúc thủ vô sách.”
Bà ta còn chưa nói hết, chỉ nghe bành một tiếng, cái lồng lưu ly nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận