Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2492: Không cần phải đi tìm nữa

Ninh Nhụy Nhụy có chút không hiểu nói: “Nếu đã có thiên phú như thế tại sao lại làm loại chuyện này nhỉ, lựa chọn nghiên cứu y học bình thường, phục vụ mọi người chẳng nhẽ không hay hơn sao?”
“Không phải tất cả mọi người đều vô tư giống như ngươi.”
Lam Y Nhân thở dài, có chút hối tiếc nói: “Có đôi khi thật sự sẽ bị cuộc sống ép đến mức không còn đường để đi, chỉ có thể bí quá hoá liều, ta rất đồng tình với nàng, mười sáu tuổi đã bị cuộc sống ép đến thế.”
“Không thể thông cảm cho kẻ thù được.” Thạch Thuần vẫn ngả người lên đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy, bĩu môi nói: “Anh rể đã nói rồi, tất cả đều do đám đần đó tự tìm, hoàn toàn không đáng để thông cảm cho họ.”
Lam Y Nhân vừa cười vừa nói: “Chồng nói chắc chắn là đúng, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, không thể bởi vì đáng thương liền quên đi đáng hận.”
“Được rồi, tiếp theo mới là trọng điểm.” Triệu Thanh Thanh ho nhẹ hai tiếng, trịnh trọng nói: “Vốn tập đoàn Thần Dược này không liên quan gì đến chúng ta, mãi cho đến khi người này xuất hiện mới khiến tính thực chất của bọn họ thay đổi.”
Sau đó mấy tấm ảnh được chiếu lên màn hình làm cho mấy người khác không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trong ảnh chụp là một nam nhân trẻ tuổi, ước chừng hai năm tuổi, dung mạo vậy mà giống bảy tám phần Hạ Thiên, hơn nữa nơi đáy mắt cũng ẩn chứa một tia mỉa mai bướng bỉnh.
“A, hắn, hắn......” Dương San vẫn luôn im lặng cũng không khỏi bất ngờ.
Lam Y Nhân nhìn mấy lần, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Không phải chồng đâu, nhưng mà quả thật hơi giống.”
“Hắn là ai vậy?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi tò mò hỏi.
Ở đây có Tô Bối Bối quen biết Hạ Thiên lâu nhất, nhìn thấy ảnh chụp người kia cũng cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chẳng lẽ là tên đệ đệ của Hạ Thiên?”
“Hoàn toàn không phải.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, giải thích nói: “Cha mẹ và đệ đệ của sư phụ đều đã được chúng ta sắp xếp thỏa đáng rồi, vẫn luôn trải qua cuộc sống bình thường, cũng không có ai biết quan hệ giữa bọn họ và sư phụ.”
“Vậy hắn là ai?” Thạch Thuần không hiểu hỏi: “Sao lại giống anh rể thế nhỉ.”
Triệu Thanh Thanh thấy mọi người cùng nhau nhìn về phía nàng, vẻ mặt có chút lo lắng, giải thích nói: “Người này thân phận không rõ, danh tính không rõ, tuổi tác không rõ nốt.”
“Trước mắt chỉ biết là nhân vật số ba của tập đoàn Thần Dược, người trong nội bộ đều gọi hắn là công tử, những sát thủ mang hoa tai tập kích chúng ta đều do tiểu tử này bồi dưỡng ra.”
“Thế thì thực lực của người này cũng chẳng ra sao cả.”
Thạch Thuần bĩu môi, “Sát thủ bồi dưỡng ra ngay cả ta cũng đánh không lại, hoàn toàn không thể sánh với anh rể.”
“Thực lực của người này rốt cuộc ra sao chúng ta không biết được.”
Triệu Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Có điều từ trong miệng những sát thủ kia lại moi ra được một vài tin tức, nói rằng thể chất của người này tương đối đặc thù, có thể trong nháy mắt đề cao thực lực của người khác.”
Thạch Thuần vẫn coi thường như cũ: “Anh rể còn có thể lập tức đề cao đến mức Độ Kiếp Kỳ đó, chốt lại là không thể sánh được.”
“Ngươi im miệng đi.” Triệu Thanh Thanh bất mãn trừng mắt với Thạch Thuần, nói tiếp: “Kỳ thực đối với người thần bí này, ta có một suy đoán.”
Tô Bối Bối ghét nhất là người vòng vo, càng không thích người khác thừa nước đục thả câu: “Vậy còn không mau nói.”
“Viên gia đã từng ẩn nấp trên hòn đảo nhỏ nào đó tiến hành thí nghiệm nhân thể, hơn nữa còn thực sự chế tạo ra thứ có thể thật giả lẫn lộn.”
Triệu Thanh Thanh nhớ tới sự việc vừa xảy ra không lâu ở kinh thành, chính là việc Triệu Hiểu Trác suýt chút nữa bị hàng giả thay thế, “Lúc đó mặc dù chúng ta hủy diệt hòn đảo nhỏ kia, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng trước đó Viên gia chưa từng tiến hành thí nghiệm như thế, có thể người này chính là nhân bản của sư phụ.”
“Kỹ thuật nhân bản phát triển như thế cơ?” Thạch Thuần vẻ mặt ngốc nghếch hỏi lại, “Trên sách không phải nói không cho phép tiến hành thí nghiệm nhân bản người sao?”
Lam Y Nhân đưa tay ôm Thạch Thuần, vừa cười vừa nói: “Việc trên sách không cho phép còn nhiều lắm, nếu như đều có thể làm theo, vậy thì thế giới này cũng sẽ không có dáng vẻ như bây giờ.”
Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới cuộc gặp gỡ giữa nàng và Hạ Thiên ở dưới đáy biển, ngược lại đồng ý với suy đoán này của Triệu Thanh Thanh, vẻ mặt nặng nề nói: “Nếu thật là vậy, thì sau những người này chắc chắn có thế lực khác, chỉ dựa vào ba người bọn họ tuyệt đối không dám ra tay với tập đoàn Thần Y.”
Tô Bối Bối cảm thấy có chút lộn xộn, nhưng cũng không phản bác, chỉ nói: “Không cần biết hắn là ai, việc mấu chốt phải biết bây giờ là bọn hắn muốn làm gì, bọn hắn đang ở đâu.”
“Đúng vậy.” Triệu Thanh Thanh gật đầu, “Ta đã để Thiên Đạo tổ đi tìm kiếm địa điểm chứa chấp những người này rồi, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.”
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói của nam tử xa lạ.
“Thật ra các ngươi khỏi cần tìm, không phải ta tới rồi sao, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi ta đây.”
Đám nữ nhân quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, quả nhiên thấy được nam tử dáng vẻ gần giống Hạ Thiên đang ngồi trên bệ cửa sổ, nở nụ cười cực kỳ vô lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận