Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3181: Ngươi có dám đối quyền với ta không?

“Ồ, là Phiêu Miễu Bộ?”
Gương mặt Ni Ma La hiện lên sự kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại biết Phiêu Miểu Bộ? Chẳng lẽ Phiếu Miểu Tiên Môn đã chinh phục được giới vực ở đây?”
“Ngươi cũng biết Phiếu Miểu Tiên Môn, xem ra ngươi là người đến từ Tiên Vân đại lục.” Hạ Thiên chăm chú nhìn Ni Ma La: “Ta thấy phải xử lý ngươi rồi, tránh cho ngươi đến Tiên Vân đại lục gây phiền phức cho các bà vợ của ta.”
“Nếu ngươi đã có liên quan đến Phiếu Miểu Tiên Môn, ngươi cũng sẽ phải chết.” Ánh mắt Ni Ma La dấy lên ngọn lửa, tức giận nói: “Vạn năm trước, lão phu bị đám tiên khôi chính đạo của Phiếu Miểu Tiên Môn liên thủ ám toán mới lưu lạc đến tận đây. Bây giờ lão phu muốn tái xuất giang hồ, nhất định phải trảm thảo trừ căn đám người các ngươi.”
Hạ Thiên khoát tay, cười nói: “Ngươi đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì hãy đánh cho thống khoái một trận đi.”
“Ngươi chẳng qua chỉ ngăn được lão phu hai kích thì đã đắc ý?”
Ni Ma La lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, chỉ tay vào Hạ Thiên mà nói: “Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.”
Lời còn chưa dứt.
Một luồng hỏa lưu bành trướng như nước thủy triều xuất hiện, trời long đất lở nhào về phía Hạ Thiên.
Lúc này, gương mặt Hạ Thiên mới hiện lên sự ngưng trọng, cũng không phải lo lắng cho mình mà là lo lắng cho Y Tiểu m.
“Vợ Y Y, ôm chặt ta, đừng buông tay nhé.”
Hạ Thiên vọt đến bên cạnh Y Tiểu m, ôm lấy eo nhỏ của nàng biến mất.
Hỏa lưu tràn qua chỗ nào, chỗ đó lập tức để lại một cái hố cực lớn.
Nhiệt khí tràn ra bên ngoài cũng đã đốt toàn bộ tế đàn thành một bãi nước chảy.
Quá kinh khủng rồi.
Lương Diệu Trúc cả kinh đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong nháy mắt đã bị chưng thành hơi nước.
“Tất cả đừng động, tiến vào bên trong cổ giáp của ta mau.” Biểu hiện của Cổ Thần bà bà cũng trở nên ngưng trọng, đưa tay triệu ra một con giáp trùng to lớn, ra lệnh cho tất cả trốn vào trong, né qua hỏa lưu.
Người này đúng là cường giả.
Điểm này không cần hoài nghi, ngay cả Hạ Thiên cũng không khỏi chăm chú hơn.
Chỉ cần không cẩn thận, đoán chừng cũng sẽ bị thiêu đến bốc hơi khỏi nhân gian.
“Năm đó, lão phu chỉ cách Kim Tiên một bước nữa thôi.” Nét mặt Ni Ma La vẫn âm lãnh như cũ, giọng nói uy nghiêm: “Mặc dù về sau bị biếm đến Tiên Vân đại lục nhưng vẫn là chí tôn một phương. Nếu không phải ta bị người ta ám toán, ta đã sớm quay về liên minh tu tiên. Ta ẩn núp vạn năm chính là để quay lại đỉnh phong, một lần nữa trở về liên minh tu tiên, làm sao ta có thể để đám sâu kiến các ngươi ngăn cản bước chân chứ. Bây giờ các ngươi thần phục lão phu, cung cấp khu trì cho ta, ngày sau nói không chừng còn có thể làm chút chuyện. Nếu các ngươi vẫn còn suy nghĩ bọ ngựa đấu xe, sinh linh giới vực này sẽ cùng biến mất một chỗ.”
Hạ Thiên ôm lấy Y Tiểu m, hiện ra thân hình: “Đừng giả bộ nữa, kéo dài thời gian quá để làm gì. Nếu ngươi có năng lực, ngươi đã sớm làm từ trước, cần chi phải đứng đây nói nhảm?”
“Không sai.” Y Tiểu Âm cũng nói theo: “Nói càng nhiều càng cho thấy ngươi đang chột dạ.”
“Ha ha ha.” Ni Ma La cuồng tiếu không thôi, chỉ vào Hạ Thiên: “Đúng là buồn cười. Nếu không phải lão phu cảm thấy băng hỏa linh thể của ngươi còn cần dùng đến trong tương lai, các ngươi đã sớm chết vô số lần, còn dám ở đây sủa loạn.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Ta không thể nào chết được đâu, ngược lại các ngươi mới là người phải chết.”
Ni Ma La cười nhạo: “Vậy lão phu ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm sao để không chết.”
Dứt lời, ông ta nhấc chưởng đánh ra một luồng hỏa tinh.
Giống như mưa rào tầm tã. Trong nháy mắt, toàn bộ Nguyệt Phương Nguyên bắt đầu cháy lên rừng rực.
Người, trùng, điểu thú nơi này vô cùng sợ hãi, có cảm giác tận thế đã đến.
“Không xong đúng không.” Hạ Thiên khó chịu, thả Y Tiểu Âm xuống: “Vợ Y Y, nàng chờ ta một lát, ta đi xử lý tên ngu ngốc này.”
“Ngươi… phải cẩn thận đấy.” Y Tiểu Âm biết mình không ngăn được Hạ Thiên, đành phải dặn dò một câu.
Hạ Thiên hôn lên mặt Y Tiểu Âm một cái, sau đó nhảy trở về tế đàn, nói với Ni Ma La: “Ngươi đừng đánh loạn xạ như vậy nữa. Ngươi lợi hại như thế, ngươi có dám tiếp của ta một quyền không?”
“Ngươi có tư cách gì mà đối quyền với lão phu?” Ni Ma La khinh thường, đưa tay đánh ra mấy luồng hỏa tinh về phía Hạ Thiên.
“Để ngươi đừng đánh loạn con mẹ nó xạ nữa, ngươi điếc sao?”
Hạ Thiên xiết chặt nắm đấm, đột nhiên đánh tới.
Bành.
Một quyền đánh vào hư không, uy lực to lớn, ngay cả không khí cũng bị đánh nổ.
Mấy điểm hỏa tinh cũng bị nổ tan tành.
Hỏa lưu nổ ra bị quyền kình đánh trở về.
“Ha ha, ngươi cũng có chút năng lực đó.” Gương mặt Ni Ma La từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười khinh bỉ: “Đáng tiếc, ngươi cũng chỉ có thể mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, ông ta nhấn một ngón tay về phía Hạ Thiên.
Một luồng hỏa quang lập tức xuyên qua mi tâm Hạ Thiên.
“A?”
Hạ Thiên hơi có chút thất thần, cũng không tránh thoát, khi muốn tránh thì đã muộn.
“Hạ Thiên.”
Y Tiểu Âm nhìn thấy, cả kinh lên, lửa giận trong nháy mắt nổ tung: “Ngươi đã làm gì hắn?”
“Không có gì.” Ni Ma La cười lạnh: “Đây chính là Viêm Ma Hư Không Chỉ của lão phu. Người trúng một chỉ này, cơ thể sẽ bị hư không nuốt chửng cho đến khi hóa thành kiếp tro, không có khả năng khôi phục.”
“Ngươi đi chết đi.”
Y Tiểu Âm không kềm được, trong phút chốc vọt đến trước mặt Ni Ma La, bay lên một cước đạp trúng trái tim đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận