Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3605: Bởi vì các ngươi là người tốt

“A, có chút ấn tượng.” Hạ Thiên quả nhiên nhớ lại: “Ngươi chính là nữ nhân muốn trộm đồ của tiểu muội chân dài. Ngươi không chết đúng là kỳ tích.”
Nữ nhân váy trắng lạnh giọng mắng: “Cái gì gọi là trộm? Lưu Vân Thiết Nhận vốn là của cha ta, là Cát đạo sĩ trộm đi thì có.”
“Mấy chuyện cũ xưa của các ngươi, ta chẳng có hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên hơi khó chịu nói.
A Cửu đã từng nghe Ninh Nhụy Nhụy nhắc qua chuyện này: “Việc này ta đã nghe Nhụy Nhụy nói qua, các ngươi không có bản lãnh đoạt lại từ trong tay Cát đạo sĩ, ngược lại dám lấy từ trong tay chúng ta, các ngươi cảm thấy chúng ta dễ khi dễ hơn so với Cát đạo sĩ à?”
Nữ nhân váy trắng im lặng, một lúc sau mới ngồi xuống, ý vị thâm trường nói: “Bởi vì các ngươi là người tốt.”
“Là ngươi cảm thấy chúng ta là người tốt, cho nên mới khi dễ chúng ta đúng không?” A Cửu nhìn thấy loại người này quá nhiều, liền châm chọc: “Nói cho cùng, chính ngươi cũng quá mềm yếu. Cứ cho đồ là của các ngươi đi, nhưng nó đã không còn thuộc về các ngươi, tốt nhất ngươi đừng nhung nhớ nữa.”
“Hừ!” Nữ nhân váy trắng cũng biết đạo lý này nhưng trong lòng lại không chịu phục.
Tống Vận Kỳ sợ Hạ Thiên và A Cửu hiểu lầm, vội giải thích: “Ha ha, Bắc Lâm nhất mạch tuy có cùng nguồn gốc với Lâm thị Phù Lương chúng ta, nhưng cũng chia nhà ba bốn trăm năm nay rồi.”
“Tống Vận Kỳ, ngươi nói như vậy là có ý gì?” Nữ nhân váy trắng hơi bất mãn: “Không phải ngươi sợ bọn họ trả thù ta, từ đó liên lụy các ngươi hay sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vận Kỳ trực tiếp thừa nhận: “Ta từ một vị lão hữu biết được sự lợi hại của Hạ Thiên Hạ tiên sinh. Ông ấy khuyên ta không nên có xung đột với Hạ tiên sinh. Nếu không, Lâm gia tất có tai họa ngập đầu. Bây giờ Lâm gia thế nhỏ, không chịu nổi giày vò đâu.”
Nữ nhân váy trắng đang định phản bác, nhưng nghĩ lại sự lợi hại của Hạ Thiên, cảm thấy Tống Vận Kỳ nói như vậy cũng không sai.
“Thôi đi, chỉ là một thầy lang có chút y thuật thôi mà.” Nam nhân đeo kính râm lại càng thêm khinh thường, chỉ vào Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi dám so y thuật với ta không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi là hầu tử từ đâu đến vậy?”
“Ngươi mới là hầu tử đấy.” Nam nhân đeo kính râm khó chịu mắng: “Lão tử ta là Lăng Thiên Phong Thái Sơn phái. Ta đã sớm nghe người ta nói nhị đệ của ta Lăng Thiên Sơn chết trong tay ngươi, rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái gì là Thiên Sơn Vạn Sơn, ta chưa từng nghe nói qua.”
“Hừ, ngươi đừng giả bộ nữa.” Lăng Thiên Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Cách đây không lâu, nhị đệ của ta được mời đến tham gia đại hội thí luyện Tiểu Tiên Giới, kết quả từ đó không nhận được tin tức nữa. Về sau, chúng ta tìm người Tần gia nghe ngóng được, hắn ta đã chết từ sớm trên tuyết sơn. Nhị đệ ta vô địch thiên hạ, người có thể giết được hắn ta không có mấy ai. Hơn phân nửa là do ngươi làm.”
Hạ Thiên cười nói: “Thôi đừng chém gió nữa. Tên ngốc đó vô địch thiên hạ, làm sao bị người ta giết chết chứ?”
“Rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?” Lăng Thiên Phong nổi giận: “Nếu ngươi không cho ta câu trả lời, hôm nay ta sẽ báo thù cho nhị đệ của ta.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Tên ngớ ngẩn đó còn chưa xứng để ta ra tay đâu.”
“Vậy thì ai giết?” Lăng Thiên Phong vẫn không tin.
Hạ Thiên trả lời một cách dứt khoát: “Hắn ta do ai giết, liên quan gì đến ta?”
Lúc này, A Cửu lên tiếng điểm ra chỗ sơ hở bên trong: “Ngươi tìm người Tần gia nghe ngóng, chẳng lẽ người của Tần gia không nói cho ngươi biết hung thủ là ai sao?”
“Hừ, có nói, nhưng ta không tin.” Lăng Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, rất không tình nguyện: “Thái Sơn phái chúng ta và Thiên Sơn phái từ trước đến nay giao tình rất tốt. Tại sao đệ tử Thiên Sơn phái lại ra tay với nhị đệ của ta được?”
“Ha ha, thì ra là bị bệnh còi xương.” A Cửu khinh thường nói: “Bởi vì Thiên Sơn phái thế lớn, các ngươi không dám đắc tội, cho nên ngươi muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Hạ Thiên?”
Lăng Thiên Phong đúng là có suy nghĩ như vậy, nhưng bị A Cửu vạch trần trước mặt mọi người, có chút mất mặt: “Hừ, ngươi là nữ nhân của hắn, tất nhiên phải giúp hắn nói chuyện rồi. Ngươi không có mặt ở đó, ai có thể cam đoan không phải hắn giết.”
“Không cần có mặt, ta tin tưởng Hạ Thiên.” A Cửu mỉm cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu hắn giết, hắn không cần thiết phải phủ nhận. Chỉ là một tên ngu ngốc thôi mà, giết thì đã giết, có cái gì mà không thể nói.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Cửu nha đầu, nàng nói không tệ lắm, ta muốn thưởng cho nàng.”
“Ngồi im đó, không được lộn xộn.” A Cửu thấy Hạ Thiên chu mỏ ngày càng gần, tức giận nhéo Hạ Thiên một cái: “Ngươi an phận lại cho ta.”
“Các ngươi.” Lăng Thiên Phong tức đến mức nghiến răng.
“Được rồi, mọi người bớt giận, trước dùng bữa đã, nếu không món ăn sẽ lạnh mất.” Tống Vận Kỳ vốn muốn tìm mấy người có chút liên quan với Hạ Thiên và A Cửu, như vậy bữa tiệc sẽ không quá nhàm chán. Ai biết được toàn là người có thù, đúng là ông đã tính sai rồi.
Lúc này, nam nhân thân hình cao lớn ít nói bỗng nhiên đứng dậy.
“Chẳng lẽ ngươi cũng có thù với Hạ Thiên?” Tống Vận Kỳ giật mình, hoảng sợ hỏi.
Nam nhân cao lớn kia cũng không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi, ngươi có phải là tân Hội trưởng của Thiên Nhân Hội hay không?”
“Ta không phải. Hội trưởng là ai, tiểu muội chân dài à? Được rồi, ai cũng được.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút cũng không nhớ ra nổi tên của Diệp Vô Minh.
Nam nhân cao lớn lại hỏi: “Diệp lão đâu?”
“Ta không biết.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “Ta đâm cho ông ta một châm, sau đó để ông ta tự sinh tự diệt.”
“Phản đồ Thiên Nhân Hội Ma Cao Nhân xin ra mặt Hội trưởng.” Nam nhân cao lớn sửng sốt vài giây, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Ta là cô nhi do Diệp lão thu dưỡng, về sau không chịu được sự khổ cực của người chết sống lại, mưu phản Thiên Nhân Hội, quay sang bái Sái Độc Tông. Hiện tại, Thiên Nhân hội đã xoay chuyển trời đất, không biết ta còn có cơ hội hay không?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi muốn ta trị bệnh không công cho ngươi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận