Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2106. Đang ở dưới đáy biển

Nghe được ba chữ Viên Tiểu Điệp kia, Ninh Nhụy Nhụy gật đầu một cái, quả nhiên chính là nữ nhân mặc trang phục quái dị ở quán rượu trong du thuyền trước đó.
"Vậy nơi đây là chỗ nào?" Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp: "Ngươi có biết không?"
Cơ thể Vương Giai Kỳ hơi run rẩy, lắc đầu: "Ta cũng không biết, sau khi ta tỉnh lại thì đã ở chỗ này cùng với bạn trai rồi, đoán chừng đây cũng là sản nghiệp gì đó của nhà Viên Tiểu Điệp."
"Sau khi ngươi và bạn trai ngươi tỉnh lại, chuyện gì xảy ra?" Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy như một người thám tử, truy vấn từng chút một, thỉnh thoảng còn quan sát đến thần sắc trên mặt của Vương Giai Kỳ, rõ ràng cũng không phải hết sức tín nhiệm nữ nhân đó.
Chuyện cũng khó trách, đều là do đáy biển này, dọc theo đường đi nàng và Hạ Thiên đều đụng phải những người mang y xấu, khó nói nữ nhân trước mắt này không phải là có ai đó cố ý thả ra làm mồi nhử.
Cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút, mặc dù Ninh Nhụy Nhụy vẫn thích trợ giúp người khác, nhưng vẫn phải có tính cẩn thận.
"Nơi này có rất nhiều người mặc âu phục trắng, còn có một vài người...... Đại khái là bác sĩ đi." Mặc dù Vương Giai Kỳ có chút không tình nguyện nhớ lại huyện trước đó, nhưng bây giờ nàng muốn cầu cạnh Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, đương nhiên phải trả lời tất cả vấn đề được đưa ra, nhận được tín nhiệm của hai người, "Ba tháng qua, bọn hắn không ngừng tiêm đủ loại thuốc không biết tên vào cơ thể mọi người, tiếp đó quan sát phản ứng của chúng ta, ta nghĩ có thể là bọn hắn đang làm thí nghiệm về cơ thể người."
"Thí nghiệm về cơ thể người, đó là chuyện phi pháp." Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày, cẩn thận suy tư: "Rốt cuộc nhà họ Viên muốn làm gì đây?"
Hạ Thiên lười biếng xen vào một nói câu: "Tiểu muội chân dài, cô nói nhảm gì vậy, không phi pháp thì hà tất phải làm nhiều tầng như vậy dưới đáy biển? "
"Đáy, đáy biển?" Vương Giai Kỳ bắt được hai từ này, lập tức ngây ngẩn cả người: "Các ngươi nói đáy biển là có ý gì?"
Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút ngạc nhiên: "Ngươi không biết bây giờ chúng ta đang ở dưới đáy biển sao?"
"Chuyện ấy, chuyện ấy không có khả năng?" Vương Giai Kỳ vạn phần không tin, nàng vẫn cho rằng mình bị bắt cóc tới một phòng thí nghiệm ở nơi dã ngoại hoang vu nào đó, "Đáy biển làm sao có dưỡng khí, hơn nữa còn có ánh sáng phong phú như vậy......"
"Trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ được, ngươi chỉ cần biết chúng ta xác thật ở dưới đáy biển là được rồi." Ninh Nhụy Nhụy không biết giảng giải về kết giới, về trận pháp và các loại đồ vật tương tự cho người bình thường như thế nào, cho nên chỉ có thể hàm hồ một câu cho qua chuyện.
"Khó trách ta thấy bầu trời không bao giờ tối." Vương Gia Kỳ tự nhủ: "Ta còn tưởng rằng chúng ta được đưa tới Nam cực hay Bắc cực."
Đi không bao lâu, ba người đã xuống tới bậc thang cuối cùng, trước mắt là một hành lang hẹp dài, bốn phía là những cái bình cao ba bốn mét được sắp xếp san sát nhau, bên trong đều chứa đựng chất lỏng màu trắng.
"Hửm? Những cái bình này là......" Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy những cái bình này, không nhịn được nhớ tới một tầng không gian tập luyện nào đó trên du thuyền hình như cũng có loại bình này, bên trong chứa đựng con người, mặc dù tất cả đều là ma nơ canh.
Thần sắc Vương Giai Kỳ kinh hoảng, căn bản không dám đi xem những cái bình kia, khẽ nói: "Chúng ta đã bị giam giữ trong những cái bình tương tự như thế này."
"Ta muốn đập nát tất cả những thứ ấy!" Ninh Nhụy Nhụy lập tức giận dữ, phẫn uất mà thấp giọng quát lên.
"Vô dụng thôi." Vương Giai Kỳ lắc đầu, "Những cái bình này được làm từ nguyên liệu vô cùng đặc thù, cho dù dùng đạn pháo bắn thì cũng vô ích."
Ninh Nhụy Nhụy không tin, nàng siết chặt tay thành nắm đấm rồi đập tới.
Phanh!
Một tiếng vang trầm, phía trên bình chỉ để lại một dấu tay không cạn không sâu.
Dù là như thế thì Vương Giai Kỳ cũng bị dọa sợ không nhẹ, khí lực này cũng quá lớn rồi!
"Hạ Thiên, ngươi đập vỡ hết những cái bình này đi." Ninh Nhụy Nhụy thu nắm đấm, đau thì không đau, nhưng mà nàng cũng phát hiện dựa vào khí lực của bản thân thì không thể đánh nát những cái bình này được, thế là nàng quay người phân phó Hạ Thiên động thủ.
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, bĩu môi nói: "Tiểu muội chân dài, trong mấy cái bình đó không có đồ vật gì hết, không cần lãng phí thời gian."
"Thôi, vẫn là để tự ta ra tay đi." Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, lấy ra thanh Lưu Vân Thiết Nhận từ trong ba lô, cầm ở trong tay: "Ta cũng không tin không đập nát được chúng nó."
"Các ngươi là ai? Ở đây làm gì?"
Lúc này, cánh cửa cuối hành lang bỗng nhiên bị người mở ra từ bên trong, một thanh niên mặc quần áo giải phẫu lạnh giọng quát về phía ba người Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy không để ý đến người kia, nàng nắm chặt chuôi đao, đột nhiên phát lực.
"Dừng tay!" Tên bác sĩ kia nhìn thấy tư thế của Ninh Nhụy Nhụy, không khỏi đoán được nàng muốn làm gì, mặc dù biết những cái bình kia không thể bị phá vỡ, nhưng vì đề phòng, hắn vẫn quyết định ra tay ngăn cản nàng ta lại.
Hưu!
Lưỡi đao màu trắng như là nước chảy bắn ra khỏi chuôi đao, lập tức trở nên thẳng tắp sắc bén, xẹt qua mấy vòng cung, trước tiên chém phăng tên bác sĩ đang đang nhào tới, sau đó xẹt qua từng cái bình được sắp xếp dọc hành lang. Thân bình vỡ tan, chất lỏng màu trắng bên trong lập tức đổ ập xuống như là lũ quét, trong chớp mắt đã nuốt chửng toàn bộ hành lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận