Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3010: Vậy thì xử lý thôi

“Xem ra, ngươi rất coi trọng người đồ đệ này.” Nam tử mặc áo bào cười khẽ, sau đó nói: “Đúng rồi, vừa lúc người đó có hứng thú với đệ tử của ngươi, dự định mời hắn đến cổ địa tham quan một chuyến.”
“Ha ha, vậy thì người đó đang tự tìm đường chết.” Trương Minh Đà cười lạnh.
Nam tử mặc áo bào cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi không lo lắng sao?”
“Tiểu tử kia chính là yêu nghiệt.” Trương Minh Đà cười nhạo, khinh thường nói: “Người nên lo lắng chính là các ngươi, cổ tộc truyền thừa gần vạn năm đoán chừng sắp nghênh đón diệt vong.”
“Ha ha ha ha.” Nam tử mặc áo bào cười lên như điên, chỉ vào Trương Minh Đà: “Sư phụ ngươi rất ngông cuồng, ngươi còn cuồng hơn, nghĩ đến đồ đệ của ngươi nhất định còn cuồng hơn cả ngươi.”
Trương Minh Đà thản nhiên nói: “Các ngươi đã phái người đến tiếp xúc hắn, chẳng lẽ bọn họ không phản hồi kết quả về cho ngươi?”
“Đúng là ta đã phái người đến.” Nam tử mặc áo bào thu lại nụ cười: “Nhưng chưa thấy phản hồi. Điều này nói rõ đồ đệ của ngươi hoặc đã bị chế phục mang đến cổ địa hoặc đã bị tiêu diệt.”
“Ta cảm thấy ngươi nên nói ngược lại thì đúng hơn.” Trương Minh Đà lắc đầu, bắt đầu khuyên: “Các ngươi đừng nên đi trêu chọc tên hỗn thế ma vương đó. Nó là người rất lười nhưng cũng là người rất thù dai. Nếu đã ra tay, ta khuyên ngươi nên về nhà chuẩn bị hậu sự sớm đi.”
Sắc mặt nam tử áo bào lạnh xuống: “Xem ra, ngươi không có ý định cùng ta trở về?”
“Cái gì gọi là trở về?” Trương Minh Đà lạnh giọng nói: “Ta chẳng có liên quan gì đến nơi đó. Còn nữa, ngươi có khả năng không trở về được đâu.”
Nam tử mặc áo bào nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ngươi quay đầu lại thì biết.” Trương Minh Đà hơi nhún vai.
Nam tử áo bào đen bỗng dưng biến sắc, quay phắt đầu lại, ánh mắt không tự chủ được mở to đến căng tròn: “Làm sao ngươi có thể…”
“Chính là tên ngốc này đang tính kế ta sao?” Hạ Thiên đứng trên tảng đá ven đường: “Đại sư phụ, tại sao ông luôn quen với mấy thứ ngu ngốc giấu đầu hở đuôi này?”
Trương Minh Đà lườm Hạ Thiên một cái: “Đừng mở miệng ngậm miệng là gọi người ta ngu ngốc. Nói chuyện nên chú ý lễ phép một chút.”
“Ngươi chính là đồ đệ của Trương Minh Đà?” Nam tử mặc áo bào lấy lại tinh thần: “Thanh Đằng đâu? Làm sao ngươi hất hắn ta ra được?”
“Hất?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tên ngốc đó đã bị ta xử lý.”
Nam tử mặc áo bào cười nhạo, chỉ vào Hạ Thiên và Trương Minh Đà: “Quỷ Y nhất mạch các ngươi quả nhiên người sau cuồng hơn người trước. Thanh Đằng chính là loại rễ vô sinh, bất tử bất diệt.”
Hạ Thiên cười nói: “Đúng rồi, ta thích nhất chính là làm rơi mấy thứ bất tử bất diệt.”
“Được rồi.” Nam tử mặc áo bào cũng lười so đo nhiều như thế, thản nhiên nói: “Nếu sư đồ các ngươi đều đã có mặt, vậy hãy cùng ta đi một chuyến.”
Hạ Thiên nhìn Trương Minh Đà: “Đại sư phụ, tên ngốc này muốn mang ông đi đâu vậy?”
“Đến Nam Cương du lịch, ngươi đi không?” Trương Minh Đà tức giận nói.
“Nam Cương, ở Thiên Sơn à?” Hạ Thiên hỏi.
“Không phải.” Trương Minh Đà đáp: “Tây Nam, cổ địa.”
“Ừm.” Hạ Thiên gật đầu, cũng không từ chối: “Rất tốt, quê hương của muội muội chân dài và vợ Tiểu Y Y cũng ở đó, cũng không tính là xa xôi.”
Trương Minh Đà tức giận nói: “Ngươi muốn đi, vậy thì ngươi đi đi. Dù sao ta cũng sẽ không đi.”
Hạ Thiên nháy mắt: “Đại sư phụ, ông đã từng đến đó?”
“Liên quan gì đến ngươi.” Trương Minh Đà lười trả lời: “Ngươi muốn đi, vậy ngươi tự mình đi đi. Ta còn đang định an hưởng tuổi già ở Chung Nam Sơn.”
“Sư đồ các ngươi đi một người cũng được.” Nam tử mặc áo bào ngược lại thấy Hạ Thiên thích hợp hơn, cười nói: “Dù sao mỗi y đạo lưu phái cần ít nhất hai người đến cổ địa.”
“Hai người?” Hạ Thiên nghiêng đầu hỏi: “Đại sư phụ, chẳng lẽ ông lén lút có con riêng?”
Trương Minh Đà trừng Hạ Thiên: “Ngươi mới có con riêng đấy.”
Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Vậy ông không đi, ta đi một mình, làm sao có hai người được?”
Nam tử mặc áo bào cười nói: “Ha ha, Trương Minh Đà, xem ra ngươi không nói chuyện Quỷ Y nhất mạch cho đồ đệ ngươi biết.”
“Có gì cần nói chứ.” Trương Minh Đà khó chịu: “Cũng chẳng phải chuyện quang tông diệu tông gì. Mặc dù Hạ Thiên là đồ đệ của ta, nhưng nó chẳng liên quan gì đến Quỷ Y nhất mạch.”
Nam tử mặc áo bào mỉm cười: “Đó không phải là chuyện ngươi nói không là không.”
“Đại sư phụ, ông đang che giấu cố sự gì không nói cho ta biết sao?” Hạ Thiên có chút không được hứng thú cho lắm: “Nhưng được rồi, ông có nói ta cũng không thích nghe.”
“Ngươi có biết hay không, ngươi còn một sư tổ, chính là sư phụ của sư phụ ngươi.” Nam tử mặc áo bào giải thích: “Bốn mươi năm trước, bọn họ gặp một số việc ở cổ địa, kết quả sư phụ ngươi trực tiếp ném sư phụ mình ở đó, còn mình thì chạy đi. Ngươi cảm thấy ông ta làm có đúng không?”
“Đúng, có cái gì mà không đúng.” Hạ Thiên ngáp một cái.
Nam tử mặc áo bào ngẩn người: “Ngươi còn nói là làm đúng?”
“Đại sư phụ là ai, ta biết rất rõ.” Hạ Thiên nói: “Nếu ông ấy đã ném sư phụ mình lại mà trốn ra, điều này nói rõ vị sư phụ kia nhất định là phế vật, hơn nữa còn không phải người tốt lành gì.”
“Ngươi dựa vào đâu mà định nghĩa như thế?” Nam tử mặc áo bào phẫn nộ quát: “Ngươi thậm chí còn chưa gặp qua sư tổ của mình đã há miệng nói như thế. Xem ra, ngươi cũng là loại khi sư diệt tổ.”
Hạ Thiên lười nói thêm câu nào, quay sang nói với Trương Minh Đà: “Đại sư phụ, nếu tên ngốc này chẳng liên quan gì đến ông, vậy ta xử lý ông ta đấy.”
Trương Minh Đà gật đầu: “Ngươi xử lý đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận