Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1611. Thật sự rất lớn

Tô Bối Bối lập tức phát điên, tên lưu manh này vẫn vô lại như trước, nếu như nàng đánh thắng được hắn thì đã sớm đánh hắn từ lâu rồi, làm gì còn đứng đây nói nhảm với hắn nhiều như vậy?
"Bối nha đầu, nếu ngươi không rời giường, vậy thì ngủ chung đi." Hạ Thiên trực tiếp chui vào trong chăn.
"A!" Tô Bối Bối sợ hãi thốt một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi giường, "Tên sắc lang chết tiệt, ngươi đủ rồi nha, không thấy ta chưa mặc quần áo tử tế sao? Ngươi không thể đi ra ngoài một chút à?"
"Bối nha đầu, mới vừa rồi ta cũng đã thấy hết, lại nhìn một chút nữa cũng không có gì a." Hạ Thiên có chút buồn bực, "Tại sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ?"
Tô Bối Bối rất muốn đánh chết Hạ Thiên, còn dám nói nàng nhỏ mọn!
Tô đại tiểu thư nàng, không đúng, bây giờ nàng là Tô đại tổng giám đốc đã bị hắn nhìn hết, thế mà tên lưu manh không biết đủ kia lại còn dám nói nàng nhỏ mọn!
Nhưng cuối cùng thì Tô Bối Bối vẫn không hề nói gì, bắt đầu mặc quần áo, lần này nàng cũng lười đi vào phòng tắm hoặc trốn sang nơi khác, chỉ là đưa lưng về phía Hạ Thiên.
"A, thật sự rất lớn." Hạ Thiên nhìn bóng lưng của Tô Bối Bối rồi lẩm bẩm.
"Lớn sao?" Tô Bối Bối đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Hạ Thiên, "Ngươi thích không? Mà có thích cũng vô dụng thôi, còn lâu ta mới cho ngươi cơ hội!"
Lưu lại câu nói này, Tô Bối Bối đã mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra phòng ngủ, trong lòng có một chút xíu sảng khoái. Tên sắc lang chết tiệt kia, năm đó lần đầu tiên gặp mặt đã ghét bỏ nàng, sau đó thỉnh thoảng lại chê nàng nhỏ, bây giờ cuối cùng cũng cảm thấy dáng người của nàng đẹp rồi à?
Hừ, nàng mới không để tên lưu manh đáng chết đó chiếm tiện nghi đâu, để cho hắn thấy được mà không ăn được!
Tâm trạng của Tô Bối Bối đột nhiên khá hơn, nàng phát hiện cuối cùng thì mình đã có thể chiếm chút thượng phong trước mặt tên sắc lang Hạ Thiên kia.
Đi tới văn phòng Tổng giám đốc, Tô Bối Bối thoáng sửa sang lại tâm trạng, tiếp đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm nay là thứ hai, đối với Tô Bối Bối mà nói, hôm nay là một ngày rất quan trọng, sau khi tiếp nhận chức Tổng giám đốc tập đoàn Thần Y thì đây là ngày đầu tiên nàng mở hội nghị quan trọng ở tập đoàn.
Đây dĩ nhiên không phải là lần đầu Tô Bối Bối gặp mặt nhân viên công ty, mà đây cũng không phải là lần đầu nàng chủ trì hội nghị, nhưng điểm khác nhau chính là, lần này tất cả nhân viên quản lý trung tầng trở lên của tập đoàn đều sẽ tham gia hội nghị.
Thật ra tòa cao ốc Thần Y chỉ mới được xây mấy năm gần đây, cao ốc có tất cả một trăm tầng, nghe nói có nghĩa là thập toàn thập mỹ và hoàn mỹ trăm phần trăm, đương nhiên, đây chỉ là lý do ở bên ngoài.
Trên thực tế, lúc trước xây dựng tòa cao ốc này, Diệp Mộng Oánh có trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên, thế là Hạ Thiên thuận miệng nói xây một trăm tầng là được rồi.
Vì thế nơi này có một trăm tầng.
Đến nỗi vì sao Hạ Thiên muốn xây một trăm tầng, ừn, căn bản không có vì sao hết, hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Phòng họp lớn nhất của tập đoàn Thần Y nằm ở tầng chín mươi chín, nguyên nhân rất đơn giản, nó gần với văn phòng Tổng giám đốc, dù sao thì cũng không thể để cho tổng giám đốc đi quá xa. Đương nhiên, tầng này còn có một phòng họp nhỏ, bình thường giám đốc mở họp hay cuộc họp khác đều sẽ ở trong phòng này.
Tô Bối Bối đi thang máy từ tầng cao nhất xuống tầng chín mươi chín, tiếp đó đi về phía phòng họp, nhưng nàng không đi đến phòng họp lớn, mà rẽ vào phòng họp nhỏ.
Tiếp đó, Tô Bối Bối đóng cửa phòng họp nhỏ lại rồi ngồi trên một chiếc ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền nhìn như đang nghỉ ngơi, trên thực tế thì nàng đang lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Bên cạnh chính là phòng họp lớn, mà tất cả âm thanh đều có thể truyền vào trong tai Tô Bối Bối một cách rõ ràng, dù sao thì bây giờ nàng cũng là người tu tiên có chút cường đại.
Hiện tại vẫn còn sớm, chỉ vừa mới qua tám giờ, thời gian mở hội nghị là chín giờ mười, mà giờ làm việc của tập đoàn Thần Y là chín giờ đúng, nói cách khác thì cuộc họp được sắp xếp sau giờ làm việc mười phút.
Thời gian mở họp đã được thông báo từ thứ sáu tuần trước, yêu cầu mỗi người nhất thiết phải có mặt, cho dù là ở bên ngoài thì cũng phải nhanh chóng trở về họp. Mà thời gian hai ngày cũng đã dư dả, cho dù ở nước ngoài thì cũng có thể về kịp.
Đương nhiên cũng không phải mỗi người đều hài lòng, ví dụ như có một người đang ở nước ngoài du lịch cũng bị thông báo trở về, hiện tại tâm trạng của người đó không tốt lắm.
Bây giờ, hắn không khỏi lầm bầm trong phòng họp.
"Không biết làm cái quỷ gì nữa, nhất định đòi mở họp cho bằng được! Ta mới vừa xin nghỉ phép, tuy là sau này còn có thể bù lại, nhưng đây không phải là muốn hành người ta sao?" Người này hạ cánh ở sân bay từ sáng sớm, sau đó trực tiếp đi tới công ty, cho nên có mặt tương đối sớm.
Thật ra thì bây giờ trong phòng họp lớn cũng đã có rất nhiều người, có lẽ đa số đều biết hội nghị lần này không tầm thường, rất nhiều người đều chạy tới đây từ sớm.
"Trần tổng à, ngươi cũng đừng quá tức giận, tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô tổng triệu tập tất cả mọi người trở về họp cũng là chuyện bình thường thôi mà, dù sao thì bây giờ bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn......" Một người ở bên cạnh tiếp lời.
"Đúng vậy, bây giờ xuất hiện đủ loại tin tức lung tung rối loạn, có ai biết rõ chuyện gì đang xảy ra không? Chẳng lẽ Diệp tổng đã xảy ra chuyện thật rồi?" Bên cạnh có người bu lại hỏi thăm tin tức.
"Ta không rõ ràng lắm, có lời đồn nói Diệp tổng đã mất tích, nhưng cũng có người nói Diệp tổng chỉ là đi ra ngoài du lịch......"
"Nhưng nếu chỉ là du lịch thì cũng không cần nhường vị trí cho người khác mà? Chẳng lẽ Diệp tổng muốn về hưu?"
"Đây rất có khả năng, mặc dù Diệp tổng còn rất trẻ, nhưng nàng ta cũng không thiếu tiền, nói không chừng nàng muốn xin nghỉ hưu sớm, tiếp đó đi một vòng thế giới?"
"Ta cũng cho rằng có thể là Diệp tổng muốn về hưu, nhưng nói trở lại, Diệp tổng về hưu cũng không phải việc gì lớn, nhưng bàn giao vị trí đó cho một tiểu nha đầu vừa mới tốt nghiệp đại học có phải quá không ổn thỏa rồi không?"
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận