Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3088: Có thể chạm đến ta, xem như ngươi thắng

“Tên của ngươi đảo lại hay không đảo lại thì liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta đã cảnh cáo hắn ta, chính hắn ta muốn ăn đòn, ta không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn hắn ta.”
Nữ nhân tóc ngắn bị Hạ Thiên chọc tức đến toàn thân phát run. Nàng ta quát lớn: “Hồ Nhất Vạn, ngươi chết rồi sao? Chồng ta bị hắn đánh, ngươi còn không bắt hắn lại cho ta.”
“Cái này…” Hồ quản gia có chút khó xử. Hai người này là khách quý do đích thân Hồ Hóa Vũ dẫn vào, nhưng nam nhân bị Hạ Thiên đạp bay là anh trai của Hồ Hóa Vũ, nữ nhân này là chị dâu. Người nào hắn ta cũng không đắc tội nổi.
Nữ nhân tóc ngắn thấy Hồ quản gia do dự, tức đến mức ngực lớn hơn vài vòng. Nàng ta chỉ tay vào Hồ quản gia: “Được, ngươi không gọi người đúng không, để ta gọi. Đến lúc đó, ta thu thập ngươi luôn một chỗ.”
Nói xong, nàng ta đẩy cửa sổ ló đầu ra bên ngoài hô to: “Bảo vệ đâu, vệ sĩ đâu? Tất cả chết hết rồi sao? Mau tranh thủ thời gian cút ra đây cho ta.”
Không bao lâu sau, mấy vị vệ sĩ thân cao mã đại vội vàng chạy đến chờ chỉ thị.
Đội trưởng đội vệ sĩ hơi khom người trước nữ nhân tóc ngắn: “Đại thiếu nãi nãi, không biết có gì phân phó?”
“Hồ đội trưởng, ngươi đến vừa lúc lắm. Hai người kia không rõ lai lịch, hơn nữa còn ra tay đánh ngất xỉu chồng của ta.”
Nữ nhân tóc ngắn khoanh tay trừng mắt nhìn Hạ Thiên và A Cửu, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ngươi mau bắt bọn họ lại cho ta, nhốt vào địa lao. Ta nhất định phải thẩm vấn bọn họ có phải được người ta sai khiến, cố tình làm như thế hay không?”
“Rõ.”
Hồ đội trưởng lập tức gật đầu, ngoắc tay với anh em sau lưng, bao vây Hạ Thiên và A Cửu lại.
“Khoan đã, Hồ ca, bọn họ là do tiểu thiếu gia đích thân dẫn đến.” Hồ quản gia vội vàng tiến lên ngăn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cho dù muốn bắt, cũng phải hỏi ý kiến của tiểu thiếu gia một chút.”
“Hắn đánh chồng của ta thành như vậy, muốn bắt hắn còn phải hỏi ý kiến của Hồ Hóa Vũ?” Nữ nhân tóc ngắn bật cười, chỉ tay vào Hồ quản gia: “Hồ Nhất Vạn, cánh tay và khuỷa tay của ngươi đã nghiêng về hướng tiểu tử kia đúng không? Hắn ta cho ngươi chỗ tốt gì?”
Hồ quản gia lắc đầu liên tục: “Ta không phải, ta không có…”
“Vậy thì cút sang một bên.” Nữ nhân tóc ngắn quát một tiếng, nói với Hồ đội trưởng: “Mau mang bọn họ đi. Ai dám ngăn cản, đánh bọn họ cho ta.”
Mấy tên cận vệ nghe xong, lập tức có sức mạnh hơn, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên và A Cửu: “Hai vị nên ngoan ngoãn đi theo ta, hay là muốn nếm chút khổ sở?”
“Nơi này rất tốt, tại sao lại phải đi?” Hạ Thiên mỉm cười bước đến trước sofa, ôm A Cửu ung dung ngồi xuống.
“Vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.” Hồ đội trưởng cảm thấy hắn ta tiên lễ hậu binh đã đủ nể mặt lắm rồi.
Hạ Thiên cười nói: “Không cần khách sáo, ta và Cửu nha đầu an vị ở đây. Có thể chạm đến bọn ta, coi như ngươi thắng, ta lập tức đi với các ngươi ngay.”
“Đó là do ngươi tự tìm.” Hồ đội trưởng lập tức chộp tay về phía Hạ Thiên, nhưng vừa mới duỗi tay, cả người liền cứng đờ, hoàn toàn không thể động đậy.
“Hồ Thất, ngươi dám ra tay với bạn của ta, ngươi muốn chết à?” Lúc này, Hồ Hóa Vũ chậm rãi bước vào phòng khách, lạnh giọng nói: “Ta vừa mới rời khỏi có mấy phút, ngươi đã dám bất kính với bạn của ta như thế? Xem ra, ngươi không để tiểu thiếu gia ta vào mắt. Hay là chị dâu có ý kiến với ta?”
Khi nữ nhân tóc ngắn nhìn thấy Hồ Hóa Vũ, ánh mắt hiện lên khiếp ý, nhưng rất nhanh lại cường ngạnh trở lại: “Ngươi không nhìn thấy người ngươi dẫn đến là người nào sao? Vừa vào cửa đã đánh đại ca ngươi thành như thế, chẳng lẽ bọn họ không nên bị trừng phạt một phen?”
“Đương nhiên không nên rồi.” Hồ Hóa Vũ lạnh giọng nói: “Bởi vì bọn họ là bạn của ta. Ta ở đây, ai dám động đến bọn họ?”
“Ngươi.” Nữ nhân tóc ngắn một lần nữa tức đến toàn thân phát run: “Hồ Hóa Vũ, ngươi đừng quá khoa trương. Đại ca ngươi cũng họ Hồ, hơn nữa còn do phu nhân chính phòng của cha ngươi sinh ra. Chẳng lẽ chàng bị đánh, ngươi làm em trai cũng không tỏ thái độ gì sao?”
“Đương nhiên phải tỏ thái độ rồi.” Hồ Hóa Vũ cung kính chắp tay với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, cảm ơn ngươi đã thay ta dạy dỗ tên bại gia tử này. Ta thật sự cảm ơn ngươi.”
“Hồ Hóa Vũ, ngươi…” Nữ nhân tóc ngắn hiển nhiên không nói lại Hồ Hóa Vũ, huyết áp tăng vọt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hồ Hóa Vũ khoát tay nói với Hồ đội trưởng: “Mau đưa đại ca và đại tẩu ta đến bệnh viện, đừng để người ta nói ta là em trai mà không quan tâm bọn họ.”
“Rõ.” Hồ đội trưởng phát hiện lúc này hắn ta mới có thể hoạt động lại, nhất thời không rõ vừa rồi rốt cuộc là ai đã định trụ hắn ta. Chỉ là ý sợ đã sinh, hắn ta lập tức cùng với thuộc hạ mang hai người kia đi.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Thiên, A Cửu, Hồ Hóa Vũ và thiếu nữ mặc quần jean nãy giờ không lên tiếng.
“Xin giới thiệu một chút, đây là em gái ta Hồ Xuân Vũ, năm nay mới mười sáu tuổi.” Hồ Hóa Vũ cũng đuổi Hồ quản gia đi luôn, sau đó mỉm cười giới thiệu thiếu nữ mặc quần jean với Hạ Thiên và A Cửu: “Em gái, vị này là Hạ Thiên và Cửu cô nương, tất cả đều là bác sĩ. Nhất là Hạ Thiên, hắn còn là thần y đương thời. Bệnh của ngươi, hắn nhất định có thể giúp ngươi chữa khỏi.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta cũng không nói sẽ chữa bệnh cho nàng ta mà.”
“Hạ Thiên, thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân nãi nãi chúng ta mời ngươi đến.” Hồ Hóa Vũ hơi ngượng ngùng nói: “Trước đó, chúng ta sợ ngươi không đồng ý, cho nên mới không nói rõ với ngươi.”
Thiếu nữ mặc quần jean bỗng quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi cũng không phải người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận