Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1630. Chắc là hàng thật

Trong phòng ăn, mọi người bàn tán ầm ĩ, mà Tô Bối Bối và Lam Y Nhân giống như nhân viên bình thường, cầm lấy mâm cơm rồi tự chọn một chút đồ ăn, tiếp theo tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
“Y Nhân, mọi người đều đang bàn luận về ngươi đấy.” Tô Bối Bối nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Bối Bối, nói về ngươi nhiều hơn.” Lam Y Nhân nở nụ cười quyến rũ.
“Ngươi có thể nghe được?” Tô Bối Bối lập tức hiểu ra, “Nói như vậy, tên biến thái kia đã tẩy tủy cho ngươi rồi?”
“Chuyện đó, Bối Bối, ngươi cũng là người tu tiên sao?” Lam Y Nhân nhỏ giọng hỏi.
“Coi như thế đi.” Tô Bối Bối gật đầu một cái, “Có điều ta không giống nhau với ngươi, là chị họ thương ta, muốn cho ta một cơ hội.”
“Ừ.” Lam Y Nhân cũng không có hỏi.
Hai đại mỹ nữ cứ như vậy một bên trò chuyện một bên ăn cơm trưa, đương nhiên, đây cũng là cảnh tượng đẹp nhất trong nhà ăn, có điều trên cơ bản mỗi người đều biết thân phận của Tô Bối Bối, nên không ai dám tìm đường chết chạy tới đây bắt chuyện.
A, không đúng, lúc mọi người cảm thấy sẽ không có người tìm đường chết, đã có người đi tới về phía các nàng, tiếp theo còn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lam Y Nhân.
Một giây sau, nam nhân đó trực tiếp ôm Lam Y Nhân.
“Hả, người này ai vậy?”
“Tên khốn kiếp kia là ai vậy, lại dám ôm Lam tiểu thư.”
“Không biết, chẳng lẽ là bạn trai của Lam tiểu thư?”
“Không thể nào? Hắn ăn mặc giống như một tên ăn mày, làm sao có thể là bạn trai Lam tiểu thư?”
......
Phòng ăn bắt đầu ồn ào, không ít nam nhân muốn tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng, bọn họ phát hiện mỹ nữ cũng không có giãy dụa, mà quay đầu nhìn về phía nam nhân đó, nở nụ cười quyến rũ.
“Chồng, anh đã về rồi.” Giọng của Lam Y Nhân khônglớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, không ít người đều nghe được lời đó của nàng, kết quả là, không biết bao nhiêu nam nhân tan nát cõi lòng, vừa mới cho rằng trong công ty có thêm một vị mỹ nữ độc thân, nhưng trong nháy mắt, người ta đã trở thành hoa đã có chủ, càng làm cho bọn họ tan nát cõi lòng chính là, dáng vẻ tên kia hoàn toàn không ra gì!
“Vợ Tiểu Y Y, nàng làm sao lại ăn cơm cùng một chỗ với Bối Nha Đầu thế?” Nam nhân đó chính là Hạ Thiên, hắn ôm vòng eo mềm mại của Lam Y Nhân, có chút ngạc nhiên hỏi.
“Này, Hạ Thiên chết tiệt, Y Nhân không thể ăn cơm với ta sao?” Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên, vẻ mặt có hơi không vui.
“Ừ, cũng không phải không thể, có điều, vợ Tiểu Y Y, nàng ăn nhanh lên một chút, ăn xong ta mang nàng đi ra ngoài chơi.” Hạ Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Sau đó, hắn lại nhìn Tô Bối Bối, có chút ngạc nhiên: “A, Bối nha đầu, ngươi ăn rất ít, vậy sao ngực ngươi lớn hơn được nữa?”
“Chuyện đó không liên quan đến ngươi!” Tô Bối Bối hung ác trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cái, tên lưu manh chết bầm này, hắn dám nói như vậy sao?
“Làm sao không liên quan đến chuyện của ta?” Vẻ mặt của Hạ Thiên trông rất thành thật, “Nếu như ngươi uống thuốc gì, hoặc làm phẫu thuật, vậy thì không tốt lắm, ta vẫn thích đồ tự nhiên hơn.”
Hạ Thiên dừng lại một chút, nhưng bộ dáng như đang nhớ lại: “A, không đúng, căn cứ vào kết quả buổi sáng hôm nay ta nhìn thấy, chắc là hàng thật.”
“Hạ Thiên ngươi tên lưu manh đáng chết, ngươi sao không đi chết đi?” Khuôn mặt của Tô Bối Bối xấu hổ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cầm lấy bàn ăn nện vào trên đầu Hạ Thiên, nhưng mấu chốt là, nàng biết bản thân không đánh lại Hạ Thiên.
“Tại sao ta phải đi chết chứ?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, “Ta sống rất tốt, ừ, đúng, Bối nha đầu, ngươi cũng đừng nghĩ đến đi chết, ngươi đẹp như vậy, còn chưa có làm vợ cho ta đâu, cứ thế mà chết đi, thật quá đáng tiếc.”
“Hạ Thiên chết tiệt, ngươi nằm mơ đi, ta mới không thèm làm vợ ngươi!” Tô Bối Bối tức điên lên, đây là lời của con người nói sao? Đã qua biết bao nhiêu nhiều năm, tên lưu manh này nói chuyện sao vẫn làm người khác tức giận như vậy chứ!
“Ừ, thật sự ngươi vẫn có thể làm nha hoàn nha.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tô Bối Bối tức giận đến nỗi muốn mắng người, có điều, rất nhanh, nàng lại đột nhiên không tức giận, mà có chút đắc ý nhìn Hạ Thiên: “Ừ, Hạ Thiên chết tiệt, ngươi đừng ở chỗ này chờ Y Nhân, buổi chiều nàng ấy còn phải đi làm, sẽ không đi ra ngoài lêu lổng với ngươi.”
“Đi làm?” Hạ Thiên lập tức liền buồn bực, quay đầu nhìn Lam Y Nhân, “Vợ Tiểu Y Y, nàng tìm việc làm sao?”
“Đúng vậy, chồng, bây giờ ta là thư ký đặc biệt của Bối Bối, hỗ trợ nàng ấy đồng thời quản lý tập đoàn Thần Y.” Lam Y Nhân gật đầu, “Bối Bối nói bây giờ tập đoàn Thần Y đang trong thời điểm rối loạn, việc hai chúng ta cần phải làm vẫn còn rất nhiều, cho nên, buổi chiều nay, ta không thể bồi ngươi rồi, nếu không thì tự ngươi đi chơi đi.”
“Bối nha đầu, là ngươi muốn trốn tránh cực khổ có đúng hay không?” Hạ Thiên trừng mắt với Tô Bối Bối, vẻ mặt bất mãn, “Ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm không biết tuyển người khác sao? Làm sao lại để vợ Tiểu Y Y đi giúp ngươi làm việc?”
“Chuyện kia, chồng, chuyện đó không liên quan đến Bối Bối, thực ra là ta muốn làm việc, hơn nữa, Bối Bối nói tập đoàn Thần Y thật sự là của anh, vậy ta cũng coi như đang giúp anh, ta cảm thấy như vậy rất tốt.” Lam Y Nhân hai tay ôm cánh tay Hạ Thiên, dáng vẻ nũng nịu, “Tóm lại, chồng à, để ta đi làm ở chỗ này nha, buổi tối ta có thể bồi ngươi.”
Lam Y Nhân cũng không ngốc, nàng thật cũng muốn rút ngắn quan hệ với Tô Bối Bối, mà bây giờ, đối với nàng đây là cơ hội tuyệt vời.
“Này, ngươi nghe chứ? Chuyện này không liên quan gì tới ta.” Tô Bối Bối có chút đắc ý, “Tóm lại nhé, tự ngươi đi chơi, chớ quấy rầy chúng ta...... A!”
Tô Bối Bối đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, thu hút ánh mắt vô số người nhìn về hướng nàng.
Truyện được dịch bởi team Lặng Ngẫm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận