Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3336: Phản ứng các phương (01)

Phốc!
Kiếm khí gã thanh niên tóc trắng vừa mới chém vào cánh cửa thanh đồng, kết quả bị phản chấn trở về, bản thân ngăn không được, ngã ầm xuống đất.
Cánh cửa thanh đồng cũng rung lên kịch liệt, lập tức phát ra từng luồng kim quang trực chỉ vân tiêu.
Rất nhanh, kim quang tiêu tán, cánh cửa thanh đồng cũng biến mất không thấy, giống như nó chưa hề tồn tại qua.
Tuy nhiên, kim quang vẫn dẫn đến sự chú ý của không ít thế lực. Mặc kệ người biết chuyện hay là không biết đều ý thức được chuyện lớn đã xảy ra.
Tiêu gia.
“Ánh sáng vừa rồi là gì vậy?” Gia chủ Tiêu gia cảm nhận được mấy luồng kim quang, lập tức dặn dò quản gia bên cạnh: “Ngươi hãy đi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra?”
Không bao lâu sau, Tiêu Quân Tiện vội vàng chạy đến báo cáo với cha của mình: “Thưa cha, con đã điều tra rõ ràng, là điểm trấn thủ Pau đã bị lộ, phong ấn đã bị người ta phá.”
“Pau? Là địa bàn của Tào gia mà.” Tiêu gia chủ trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Tàn cảnh U Minh đã bị người ta phát hiện, sẽ là ai chứ?”
Tiêu Quân Tiện đề nghị: ‘Phụ thân, mặc dù tàn cảnh U Minh đã sớm bị rách nát, nhưng vẫn còn không ít đồ tốt. Nếu phong ấn điểm trấn thủ đã bị giải trừ, chi bằng chúng ta phái người đến đó đục nước béo cò, nói không chừng còn có chút thu hoạch.”
“Đánh rắm!” Tiêu gia chủ tiện tay quơ lấy một cái gạt tàn thuốc đập tới, miệng mắng to: “Cách cục của ngươi chỉ bấy nhiêu thôi sao? Tiêu gia chúng ta có được bí cảnh Thiên Cung, tài nguyên còn gấp trăm lần tàn cảnh U Minh, đã sớm đứng ở thế bất bại, còn cần mấy thứ đồ nát đó sao? Tương lai ngươi là người kế thừa Tiêu gia, sao ngươi chỉ có được chút cách cục như thế? Làm sao ta có thể yên tâm giao Tiêu gia cho ngươi. Ngươi thật sự tức chết ta rồi.”
“Vậy ý của cha là…” Tiêu Quân Tiện không dám né tránh, chỉ rụt cổ một cái, lập tức khiêm tốn thỉnh giáo: “Để con đi hỏi thăm Tào gia, thuận tiện hỗ trợ bọn họ vượt qua khó khăn này.”
Tiêu gia chủ thở hổn hển, bình ổn nộ khí, nhưng thiếu chút nữa lại tức chết lên: “Ngươi đúng là ngu ngốc. Bây giờ đang là lúc quan trọng, ngươi đến Tào gia, mặc kệ làm gì cũng sẽ bị cho rằng bỏ đá xuống giếng. Nhớ kỹ, cái gì cũng đừng quản, cái gì cũng đừng làm, cứ chuyên tâm sắp xếp công tác thí luyện bí cảnh Thiên Cung ba tháng sau đi.”
Tiêu Quân Tiện không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.
“Haiz, ngươi cút đi, xuống dưới mà bình tĩnh suy nghĩ lại.” Tiêu gia chủ nhìn đứa con trai của mình, có chút chán ghét.
Tiêu Quân Tiện cúi đầu lui ra ngoài. Đi xa rồi, ông ta cảm thấy vẫn nên tận dụng thời cơ, liền lén lút gọi đến một tâm phúc, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi gọi mười cao thủ trong tổ, từ ám môn bị vứt bỏ chui vào tàn cảnh U Minh, trộm hết đồ tốt ra ngoài cho ta, đừng để cho bất cứ kẻ nào lấy được, cũng đừng để lão gia tử biết.”
“Tuân mệnh.” Tâm phúc lĩnh mệnh cáo lui.
Tiêu Quân Tiện đứng im tại chỗ, lẩm bẩm: “Nếu ta không có chuẩn bị, chẳng phải sẽ bị ngươi ăn đến gắt gao sao? Ngươi lén uống Trường Mệnh Đan, ít nhất có thể sống thêm một trăm năm nữa. Mẹ nó, thế gian làm sao có một thái tử hơn một trăm năm chứ?”

Vân Đỉnh thành, tổ đình Thiên Cung.
Thiên Cung cung chủ cũng đang quan sát kim quang, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, lẩm bẩm: “Tiểu gia hỏa kia lại gây phiền phức cho ta rồi.”
Sau đó, nàng thở dài, nhẹ giọng nói: “Hộ pháp đang trực đâu rồi?”
“Thuộc hạ Ứng Sơn Hồng nghe lệnh.” Lúc này, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện, quỳ một chân trên mặt đất.
Thiên Cung cung chủ liếc mắt nhìn hắn ta. Đây chính là người cầm lái tân nhiệm Nam Thiên Môn mới tuyển ra tháng trước. Hắn ta là người ẩn tông Ứng gia, tiếp nhận danh hiệu Ứng Thiên Vương.
Ứng Thiên Vương trước đó chiến một trận với Hạ Thiên, đoạn mất mệnh mạch, sau khi trở về không bao lâu thì chết.
“Luồng kim quang kia nhất định là do điểm trấn thủ tàn cảnh U Minh ở Pau phát ra.” Thiên Cung cung chủ nói: “Ngươi đến đó điều tra thử xem. Nếu phong ấn bị lỏng, ngươi giúp bọn họ tu bổ. Nếu phong ấn bị phá, ngươi hãy tìm người đã phá phong ấn.”
“Rõ.” Ứng Sơn Hồng gật đầu lĩnh mệnh.
Thiên Cung cung chủ lại trịnh trọng giao phó một câu: “Nhớ kỹ, đừng nên xung đột với người đó. Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.”
Ứng Sơn Hồng nghe xong, lập tức nghĩ đến điều gì, liền hỏi: “Hẳn cung chủ đã biết người phá giải phong ấn là ai?”
“Là Hạ Thiên.” Thiên Cung cung chủ cũng không chơi trò bí hiểm, trực tiếp nói thẳng: “Bá phụ ngươi chết trong tay hắn, còn có đường đệ, thậm chí Nam Thiên Môn cũng chỉ vì hắn mới trở nên tàn lụi. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ báo thù, cũng đừng nghĩ đến chuyện ganh đua cao thấp với hắn, bởi vì ngươi không xứng.”
Sắc mặt Ứng Sơn Hồng tái nhợt, nhưng ánh mắt lại hiện lên hỏa khí. Tuy nhiên, ngoài miệng hắn ta vẫn thuận theo: ‘Thuộc hạ xin nghe theo cung chủ dạy bảo.”
Rất nhanh, hắn ta lui ra.
Về phần có để lời khuyến cáo của Thiên Cung cung chủ trong lòng hay không, cũng chỉ có một mình hắn ta biết.

Nam Hải, Nhạc gia.
Một lão giả mặc đồ nông dân trên trán đeo một cái đèn pin, lưng hơi gù cầm theo một cái giỏ trúc, dường như muốn ra ngoài.
“Cha, đã muộn như vậy rồi, cha còn định đi đâu nữa?” Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi xinh đẹp từ trong phòng bước ra, lên tiếng gọi lão giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận