Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4213: Ta chỉ làm chính ta

“Đúng, đây chính là nhân mà hắn ta gieo xuống, hắn ta nhất định phải tiếp nhận quả do mình tạo ra.” Hư ảnh thở dài, nói với Hạ Thiên: “Ngươi thật sự không muốn làm người thừa kế của ta sao?”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên chém đinh chặt sắt: “Ta chỉ làm chính ta mà thôi.”
Hư ảnh im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Đã như vậy, ta cũng không bắt buộc nữa. Chi bằng như vầy, ta giúp ngươi một vấn đề nhỏ, nếu sau này ngươi gặp được người có tư chất tốt, ngươi mang đến cho ta gặp một chút, được không?”
Hạ Thiên sửng sốt hỏi: “Là ngươi giúp ta một vấn đề nhỏ, hay là ta giúp ngươi một vấn đề nhỏ?”
“Hỗ trợ lẫn nhau, ai cũng không nợ ân tình của ai.” Hư ảnh trực tiếp trả lời.
“Vậy cũng được.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Tuy nhiên, ngươi dự định giúp ta chuyện nhỏ gì?” Hư ảnh khẽ cười một tiếng: “Băng hỏa linh khí của ngươi, còn có Nghịch Thiên Bát Châm còn chưa chân chính dung hợp. Dựa theo suy tính thiên đạo, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành. Bây giờ ta đẩy một cái, để thời khắc đó đến sớm một chút.”
Một điểm linh quang bay thẳng vào mi tâm Hạ Thiên.
Hạ Thiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hư ảnh kia nhanh chóng tiêu tán, con sông lớn đang yên tĩnh đột nhiên khởi động.
“Cái gì?”
Hạ Thiên giật mình tỉnh lại, phát hiện hắn đã trở về bên trong cái kén màu trắng.
Chỉ là bên trong cái kén màu trắng tràn ngập ánh sáng nhu hòa, đậm đến mức giống như sương mù, nhưng không nhìn thấy ai xung quanh.
Tiếp theo, Hạ Thiên cảm giác tĩnh linh văn trên người mình bỗng nhiên thẩm thấu vào trong cơ thể, không cách nào ức chế, không cách nào kháng cự.
Toàn thân, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, mạch máu khổng khiếu… toàn bộ đều nhuộm thành màu vàng.
Hạ Thiên cảm giác cơ thể của mình dường như trở nên nhẹ hơn, như một cọng lông vũ, nhẹ đến mức tưởng chừng như mình là không khí.
Đây là một cảm giác không gì sánh kịp. Hắn rất muốn chia sẻ cảm giác này với Dạ Ngọc Mị, Mộc Hàm và tất cả nữ nhân của hắn.

Một bên khác.
Tình huống mà Dạ Ngọc Mị gặp phải lại hoàn toàn không giống Hạ Thiên.
Sau khi các nàng khôi phục tri giác, đột nhiên phát hiện Hạ Thiên đang cau chặt mày, tiếp theo cơ thể bắt đầu phát nhiệt, đỏ lên như một cái bàn ủi đang nóng.
Khí tức màu đỏ cuồng loạn du tẩu bên trong cơ thể Hạ Thiên, dường như lúc nào cũng có thể đốt hắn thành tro tàn.
“Chồng, chồng, chàng thế nào rồi?”
Mộc Hàm gọi Hạ Thiên nhưng hắn không đáp lại, ánh mắt không khỏi hiện lên sự lo lắng.
“Hắn rất có thể bị tĩnh linh văn phản phệ, nhất định phải nghĩ cách loại trừ tĩnh linh văn.” Hoa Ánh Lục khẩn trương nhắc nhở: “Nếu không, hắn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.”
“Làm sao loại trừ tĩnh linh văn này được?” Tô Vô Song hỏi: “Ngươi mau nói nhanh đi.”
Hoa Ánh Lục lắc đầu: “Đẳng cấp của ta quá thấp, không biết phương pháp.”
“Ta biết một phương pháp, mọi người tránh sang một bên đi.” Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, sau đó cởi quần áo trên người mình xuống.
Mộc Hàm đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn… làm như vậy, tĩnh linh văn sẽ chuyển sang người của ngươi, ngươi làm sao mà chịu được?”
“Không chịu được cũng phải chịu.” Dạ Ngọc Mị lạnh nhạt nói, lời nói không thể lay chuyển: ‘Ngươi còn biện pháp nào sao?”
Mộc Hàm rất nhanh có quyết đoán: “Cứ như vậy đi, nếu ngươi không chịu được vậy thì để ta tiếp.”
“Cái này…” Tô Vô Song và Bạch Tiêm Tiêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Dạ Ngọc Mị thô bạo xé toang áo của Hạ Thiên, sau đó nói: “Đừng đoán mò nữa. Băng hỏa linh thể của chồng khi song tu sẽ phát huy công hiệu lớn nhất.” Mộc Hàm cũng giải thích cho Tô Vô Song và Bạch Tiêm Tiêm: “Ngọc Mị muốn trong tình huống tĩnh linh văn bên trong cơ thể chồng bị mất khống chế chuyển sang người nàng ấy. Mà làm như thế, nàng ấy rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói xong, nàng nghiêm túc nhắc nhở hai người: “Nếu nàng ấy không chịu nổi, ta sẽ thay thế, còn nếu ta…”
“Không cần nói.” Tô Vô Song cắt ngang lời nói của Mộc Hàm: “Ta cũng là nữ nhân của Hạ Thiên, cho dù vì thế mà chết, ta cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
Bạch Tiêm Tiêm lên tiếng: “Vì Thiên ca ca, cái gì ta cũng làm.”
Hoa Ánh Lục nghe mọi người nói chuyện với nhau, vô cùng cảm động nhưng lại có chút ngượng ngùng. Bây giờ nàng đi không được mà ở lại cũng không được. Cũng may, đám người Mộc Hàm đều không chú ý đến nàng.
“A!”
Rất nhanh, một phần tĩnh linh văn trên người Hạ Thiên đã truyền sang người Dạ Ngọc Mị, khiến nàng không chịu được kêu lên một tiếng nhưng rất nhanh cắn răng chống lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dạ Ngọc Mị cảm giác mỗi một bộ phận trên cơ thể mình đang bị tĩnh linh văn nhuộm dần, biến thành màu đỏ.
Từ một nơi sâu xa, nàng cũng nhìn thấy một con sông lớn từ xa xưa chảy đến.
Trong sông có vô số ngôi sao, cự nhân không thể tưởng tượng nổi và một cánh cửa dọc theo vũ trụ.
“Ngọc Mị không chịu nổi rồi, để ta.” Mộc Hàm việc nhân đức không nhường ai.
Đáng tiếc, nàng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Tô Vô Song tiếp vào.
Cuối cùng đến phiên Bạch Tiêm Tiêm, nàng cũng không đoái hoài đến sự ngượng ngùng, tiến lên ôm Hạ Thiên: “Thiên ca ca, không phải chàng luôn gọi ta là nữ nhân của mình sao? Bây giờ ta sẽ làm nữ nhân của chàng.”

Không biết qua bao lâu, Hạ Thiên cảm giác tĩnh linh văn trong cơ thể mình rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Chỉ là lúc này, tất cả khí quan kinh lạc, khổng khiếu trong cơ thể hắn đều biến thành màu vàng.
Càng thần kỳ hơn chính là, sau khi băng hỏa linh khí rời khỏi đan điền khí hải, nó trực tiếp biến thành kiếp lực, không cần ngưng luyện chuyển hóa.
“Như thế cũng bớt việc không ít.” Hạ Thiên đối với sự thay đổi này vẫn khá hài lòng.
Tiếp theo, ánh sáng đậm như sương mù tiêu tán sạch sẽ.
“Muội muội chân dài, vợ tóc vàng, vợ Vô Song, vợ Tiêm Tiêm, mọi người sao vậy? Mọi người đang làm gì thế?”
Hạ Thiên ngạc nhiên phát hiện hắn đang ngồi trên một con thuyền, bên cạnh còn có Dạ Ngọc Mị, Mộc Hàm, Tô Vô Song và Bạch Tiêm Tiêm.
Nhưng các nàng đều đang nhắm mắt điều tức, không ai trả lời Hạ Thiên.
“Tiếp theo là nơi nào?”
Hạ Thiên cũng không quấy rầy các nàng. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện con thuyền đang trôi trên một dòng sông.
Tuy nhiên, đây không phải trọc thủy mà là một con sông dung nham.
“Không phải chúng ta đang ở trong thần hạch sao?”
Hạ Thiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ.
“Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy, cũng không cần hỏi nhiều.”
Dạ Ngọc Mị rốt cuộc mở mắt: ‘Chuyện thế giới địa tâm đã được giải quyết. Bây giờ chúng ta đang ngồi Phi Diệp tiên thuyền từ Hỏa tộc truyền tống lên mặt đất.” Lúc này, dung nham bắt đầu nhấp nhô, tiếp theo một cột lửa phóng lên tận trời, đưa con thuyền của bọn họ bay thẳng lên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận