Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3393: Muốn chiếm tiện nghi của ta

“Ai cứu bọn họ chứ?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên. Nàng trên cơ bản có thể xác định hắn đã động tay động chân trên người Hàn Tùy Xuân và Diệp Thông Phàm: “Chắc ngươi cũng đã biết.”
“Là ba tên ngốc không quen biết đã làm.” Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy, có chút bất mãn nói: “Tiểu muội chân dài, phong cảnh nơi này tốt như thế, cũng đừng nhắc đến mấy tên ngu ngốc kia nữa. Chúng ta chơi trò chơi khác hay hơn.”
“Ngươi đang tìm lý do để chiếm tiện nghi của ta.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức đoán được ý đồ của Hạ Thiên, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta đã rất nhượng bộ, ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hạ Thiên đương nhiên không hài lòng, bắt đầu nhắc đến nợ cũ: “Cái này còn không bằng trước kia. Trước kia nàng còn đồng ý thưởng cho ta. Bây giờ nàng vẫn chưa thực hiện, chi bằng hiện tại…”
“Đừng nói nữa.” Ninh Nhụy Nhụy hiển nhiên đoán được Hạ Thiên muốn nói cái gì, lập tức hôn lên mặt Hạ Thiên một cái: “Như vậy đủ chưa?”
“Chưa đủ.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn cái miệng chu lên của Hạ Thiên, do dự vài giây, đang định hôn lên, cách đó không xa liền vang lên tiếng hô hoán.
“Ta đến đây, họ Diệp kia, ngươi đừng hòng đụng đến bạn của ta.” Mạc thúc cả người băng bó cùng với một số thôn dân khí thế hung hăng chạy đến. Nhìn thấy chỉ còn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, ông không khỏi hỏi: “A, người đâu? Tại sao chỉ còn có hai người các ngươi thế?”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức cắn môi rụt người lại, tư thế rất nhanh ngay ngắn, cảm thấy có chút xấu hổ cho hành động lớn mật của mình vừa rồi, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ lên.
“Thằng ngu ngươi muốn ăn đòn đúng không? Ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta.” Hạ Thiên đang khó chịu với nụ cười chuồn chuồn lướt nước, lập tức trừng Mạc thúc: “Ngươi mau cút đi, nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
Mạc thúc ngẩn ra, không biết tại sao mình lại đắc tội Hạ Thiên. Ông lúng túng nói: “Ta sợ các ngươi bị con chó Diệp gia khi dễ, cho nên ta mới dẫn người đến hỗ trợ.”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mọi người cũng không giúp đỡ được gì đâu, khả năng còn rước họa vào thân. Mọi người mau quay về đi.” Ninh Nhụy Nhụy vuốt tóc che đi cảm xúc trong lòng.
Mạc thúc nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tiểu thư, mặt ngươi đỏ quá. Có phải người Diệp gia ra tay với ngươi không?”
“Ta không sao.” Ninh Nhụy Nhụy nói: “Nhưng ngươi gọi thôn dân đến, xác thực rất dễ bị ngộ thương. Ngươi mau gọi bọn họ quay về đi.”
“Điều này cũng đúng.” Mạc thúc nhớ đến chuyện vừa nãy, cảm thấy hành động của mình đúng là thiếu suy tính: “Này, các đồng hương, không sao rồi, mọi người giản tán đi.”
Các thôn dân vừa khiêng cuốc xẻng đến, dự định tham gia náo nhiệt, làm sao có chuyện còn chưa làm gì đã phải rời đi.
“Đi cái gì mà đi, không đánh chết đám người Diệp gia, chúng ta sẽ không đi.”
“Đúng đấy, Diệp gia khinh người quá đáng.”
“Khi dễ chúng ta thì được, nhưng ngay cả khách cũng khi dễ luôn, lần này không thể nhịn được.”
“Đúng, không thể nhịn.”
“Chúng ta chờ ở đây. Bọn họ dám đến, chúng ta đánh chết bọn họ.”
“…”
Các thôn dân quanh năm suốt tháng khó có được hoạt động giải trí. Lần này toàn thể xuất động, đương nhiên cũng muốn thu được chút hiệu quả, có vậy mới tiện khoác lác với người khác vào cuối năm chứ.
“Ái cha, các ngươi đúng là…” Mạc thúc cũng không còn cách nào. Mặc dù người là do ông gọi đến, nhưng muốn đuổi đi cũng không tiện, đành phải nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Các hương thân vẫn muốn giúp mọi người. Cho dù ở bên cạnh cổ động, cũng có thể khiến Diệp gia cố kỵ.”
“Thôi thì cứ như vậy đi.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không kiên trì. Đám thôn dân này cũng chỉ là người giản dị mà thôi.
Hạ Thiên vô cùng bất mãn, rất muốn ném toàn bộ đám người này trở về.
Có bọn họ ở đây, Ninh Nhụy Nhụy chắc chắn không cho phép hắn có hành động gì lớn. Vừa rồi khó khăn lắm mới có chút tiến triển, nhưng lại bị phá hỏng, tâm trạng của hắn phiền muộn đến không nói ra lời.
“Được rồi, ngươi tức cái gì chứ?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy biểu hiện buồn bực của Hạ Thiên, không khỏi mỉm cười: “Bên trong đầu óc của ngươi, ngoại trừ mấy việc đó thì không còn gì khác sao?”
“Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta không có suy nghĩ chuyện nào cả, chỉ suy nghĩ chuyện ở một mình với nàng thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lời này làm sao cũng không có khả năng phát ra từ miệng của hắn. Nàng hỏi: “Ngươi là ai? Hạ Thiên không nói mấy lời như vậy đâu.”
“Có cái gì không thể nói chứ.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Trước kia, vợ Hinh Hinh, còn có vợ Băng Băng, bọn họ rất thích nghe ta nói như thế. Nàng muốn nghe không, ta còn có rất nhiều, ví dụ như, bảo bối, ta đi truyền dịch cũng nhớ đến nàng…”
“Dừng lại.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy toàn thân nổi cả da gà, vội nói với Hạ Thiên: “Ngươi nói ra nhất định không phải những lời thuộc đáy lòng, mà chỉ là mấy lời nói buồn nôn, nói đến ta muốn buồn nôn luôn.”
Hạ Thiên còn muốn biểu hiện một chút, từ đằng xa đã có mấy chiếc xe hơi sang trọng chạy đến, đậu trên con đường nhựa trước bãi biển.
Không bao lâu sau, từ trong xe bước xuống mười mấy bảo tiêu, chính là người Diệp gia.
Những người này vây quanh một nam nhân trung niên rất có uy nghiêm, sau lưng còn có người dùng cáng cứu thương mang theo Diệp Thông Phàm và Hàn Tùy Xuân, chậm rãi bước đến chỗ vách đá.
Nhìn qua, giống như đến báo thù.
“Không ổn rồi, là gia chủ Diệp gia Diệp Thương Minh. Lần này lớn chuyện rồi.” Mạc thúc giật mình kêu lên, vội vàng tìm Lực ca, dặn dò: “Ngươi lập tức đến cục một chuyến, nhất định phải kéo Tiểu Diệp đến đây. Nếu không, xảy ra chuyện chết người đấy.”
Nam nhân trung niên đi đến gần, lớn tiếng quát hỏi: “Ai là Hạ Thiên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận