Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3233: Món quà lớn trong lời đồn

“Đây là sự thật.” Người kia vừa dập đầu vừa kể chuyện xưa của mình: “Trước kia ta cũng là một phú hào thế gia, nhưng lại bị Bá tước Cuồng Hoan lừa đến đây. Về sau ta táng gia bại sản, còn liên lụy đến con gái của ta bị Bá tước Cuồng Hoan biến thành quái vật.”
Hạ Thiên nghe xong, ngược lại cảm thấy có chút thú vị: “Con gái của ngươi biến thành quỷ hút máu sao?”
“Tại sao ngươi biết?” Ánh mắt người này lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi là người Bá tước Cuồng Hoan phái đến bắt ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy tên ngốc đó xứng sao?”
“Ta, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Hạ Thiên.”
Người này nhìn chằm chằm mặt của Hạ Thiên. Nhìn một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên một luồng linh quang. Hắn ta cả kinh kêu lên: “Hạ Thiên, là ta, ngươi còn nhớ không, trước kia chúng ta đã từng gặp qua. Ta là Lôi Vũ của Lôi gia, mười hai năm trước chúng ta đã gặp nhau. Khi đó ta còn là sinh viên, anh trai Lôi Quân của ta còn đánh với ngươi một trận.”
“Chẳng có ấn tượng.” Hạ Thiên lười tốn thời gian nhớ lại những nhân vật râu ria.
“Hạ Thiên, ta chỉ là một tiểu nhân vật, có mắt không tròng, mạo phạm ngươi, ta nhận.” Lôi Vũ do dự một hồi, nhịn không được nói với Hạ Thiên: “Nhưng con gái ta vô tội, ta có thể mang đầu của mình, còn có điểm tích lũy để dành được đưa hết cho ngươi. Nhưng nếu ngươi có cơ hội, có thể mang con bé về lại Lôi gia Giang Hải hay không?”
“Ta chẳng hứng thú với đầu của ngươi, còn có điểm tích lũy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng con gái của ngươi ở đâu, để ta xem qua một chút.”
Lôi Vũ lập tức đứng lên, dẫn đường cho Hạ Thiên: “Ở ngay đằng trước.”
Khi Lôi Vũ đến một dốc núi, từ xa có thể nhìn thấy hai người mang súng đứng canh giữ ở đó.
“Các ngươi là ai? Con gái của ta đâu?” Lôi Vũ trừng muốn rách cả mí mắt, nói với hai người kia.
Một thanh niên ngoại quốc cười gằn: “Ngươi nói là đứa bé tám tuổi sao? Nói thế nào cũng là một điểm tích lũy, ngươi nói con bé sẽ thế nào?”
“Đám súc sinh các ngươi, ta liều mạng với các ngươi.” Lôi Vũ giận tím mặt, nâng súng phóng tên lửa trong tay nhắm ngay đám người này: “Đi chết đi.”
Ầm ầm.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta bóp cò, trên người đã trúng hai phát đạn.
“Nghe nói ngươi cũng là sát thủ nhưng ngươi thật sự quá yếu.” Gã thanh niên ngoại quốc nhận ra được thân phận của Lôi Vũ: “Ngươi luôn đi một mình, tên hiệu Lôi Công, xếp hạng thứ một trăm bảy mươi mốt trên thế giới, có hai mươi mốt điểm tích lũy, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.”
Lôi Vũ ôm vết thương, hỏi người kia: “Con gái của ta đâu?”
“Cơ thể con gái ngươi hơi kỳ lạ, có giá trị nghiên cứu, tạm thời còn chưa chết.” Gã thanh niên ngoại quốc cười đắc ý: “Chờ chúng ta tích lũy đủ điểm, đến tòa thành, chúng ta sẽ giao lại cho Bá tước Cuồng Hoan, có thể đổi lấy càng nhiều đồ tốt hơn.”
Lôi Vũ quát: “Các ngươi không phải người.”
“Nói nhảm ngươi cảm thấy trên đảo này ai mới là người?” Gã thanh niên ngoại quốc khinh thường nói: “Ngươi có thể tích lũy được hai mươi mốt điểm, chắc cũng đã giết không ít người, nhưng đến phiên mình thì lại không tiếp nhận được, đúng là buồn cười.”
“Con gái của hắn ta đâu?” Hạ Thiên không hứng thú quản sống chết của Lôi Vũ, nhưng đứa bé vô tội, hắn cứu được thì cứu, chứ đừng nói chi hắn còn chưa từng gặp qua người bị quỷ hút máu lây bệnh.
Lúc này, gã thanh niên ngoại quốc mới phát hiện Hạ Thiên, vô thức dùng dụng cụ quét qua một chút, kết quả trên mắt kính là một dấu chấm hỏi màu đỏ.
“Fuck, trúng số độc đắc rồi. Đây chính là món quà lớn trong lời đồn.” Gã thanh niên ngoại quốc hưng phấn, vội vàng rống lên với đồng bọn của mình: “Mọi người mau đến đây, nơi này có một món quà điểm tích lũy rất lớn. Giết hắn, chúng ta sẽ phát tài.”
Không bao lâu sau, có mấy điểm đỏ nhắm ngay chỗ yếu hại của Hạ Thiên.
“Tiểu tử, chết trong tay Quần Sa chúng ta cũng là vinh hạnh của ngươi.” Gã thanh niên ngoại quốc thấy Hạ Thiên không động đậy, lập tức hưng phấn chạy đến gần, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Ngươi nhìn không to cao, nhưng ngươi lại chính là món quà lớn mà Bá tước Cuồng Hoan đã nói.”
Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, nói thẳng: “Ta tạm thời không có hứng thú giết các ngươi. Các ngươi chỉ cần giao con gái của hắn ta ra, ta có thể tha mạng cho các ngươi.”
“Ha ha ha, thú vị thật, người Hoa các ngươi lúc nào cũng chỉ biết nói khoác.” Gã thanh niên ngoại quốc dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương: “Ngươi ngưu bức lắm, nhưng đáng tiếc, người phải chết chính là ngươi.”
Gã thanh niên ngoại quốc hừ lạnh một tiếng, thủ thế nổ súng với đồng bọn của mình.
Ầm!
Một tiếng súng vang lên.
Đầu gã thanh niên ngoại quốc nổ tung, ngã ầm xuống đất.
“WTF!”
“Chuyện gì vậy? Là ai đã nổ súng?”
Đồng bạn gã thanh niên ngoại quốc vừa sợ vừa giận.
Ầm ầm ầm!
Đáng tiếc, rất nhanh tiếng súng vang lên lần nữa. Lần này, toàn bộ người đều bị giết chết.
Hạ Thiên nhìn xung quanh, thân hình bỗng nhiên nhúc nhích, trực tiếp biến mất. Khi hắn xuất hiện lần nữa, trong ngực là một đứa bé gái tám tuổi gầy nhom.
“A, Lôi Lôi.” Lôi Vũ cố gắng đứng dậy, vọt đến trước mặt Hạ Thiên, kiểm tra tình huống con gái của mình.
“Còn chưa chết đâu.” Hạ Thiên nhìn qua hai lần, phát hiện đứa bé gái ngoại trừ cổ có hai cái lỗ sâu không thấy đáy ra, thật ra cũng không có gì đáng lo ngại: “Nhưng nó đã biến thành quái vật rồi.”
Lôi Vũ quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ta biết ngươi là thần y, xin ngươi hãy cứu con gái của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận