Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3637: Mỹ nữ tuyệt thế đã chuẩn bị xong

“Ma tộc nuôi dưỡng rất nhiều người, làm biết bao thí nghiệm, cuối cùng có thể sinh sôi hậu đại cũng chỉ có Chu gia của ta.” Chu Tự Hoành thản nhiên nhìn lão giả không lông mày, lạnh lùng nói: “Cho nên, huyết mạch của Chu gia không thể đoạn tuyệt được. Đây chính là ý của đại Ma chủ.”
Ba người đang quỳ nhìn nhau, có chút không tin vào nội dung lỗ tai mình nghe được.
Cái gì ma tộc, cái gì nhân loại, cái gì đại Ma chủ, hoàn toàn nghe không hiểu nhưng lại có cảm giác lượng tin tức nhiều đến mức nổ tung.
“Sao?” Lão giả không lông mày lập tức im lặng, dừng lại vài giây, sau đó chỉ vào ba người đang quỳ: “Để bọn họ nghe thấy không sao à?”
“Bọn họ nghe thấy thì như thế nào?” Chu Tự Hoành khinh thường liếc nhìn, dọa ba người kia toàn thân phát run.
Lão giả không lông mày thầm nghĩ cũng đúng. Chỉ là ba phàm nhân, bóp chết bọn họ giống như bóp chết ba con kiến. Nếu sợ bọn họ tiết lộ, cho bọn họ một con ma não tùng là được.
Sau khi cảm xúc của Chu Tự Hoành ổn định lại, trí thông minh cũng đăng nhập vào: “Chuyện của Từ gia bên kia không cần nhúng tay sao?”
“Không cần.” Lão giả không lông mày khoát tay: “Người bên kia tất nhiên sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
“Từ đại tiểu thư, còn có Hạ thần y…” Chu Tự Hoành lại hỏi.
“Đã chết.” Lão giả không lông mày thản nhiên đáp: “Vốn chỉ là những con mồi ném ra ngoài, nhưng bọn họ lại truyền về tin tức khá hữu dụng.”
Chu Tự Hoành hỏi tiếp: “Có thu hoạch sao?”
“Cũng không nhanh như vậy.” Lão giả không lông mày có chút bất mãn với thái độ của Chu Tự Hoành, nhưng cũng không biểu lộ ra: “Còn cần thời gian. Nếu có thể lấy được huyết dịch hay tế bào của Hạ Thiên, cũng có thể làm ít công to. Đáng tiếc, cho đến bây giờ vẫn không ai có thể làm được.”
“Không thể ra tay từ đám nữ nhân của hắn hay sao?” Chu Tự Hoành có chút không hiểu.
Lão giả không lông mày lắc đầu: “Trước kia, có rất nhiều người có suy nghĩ giống như ngươi, sau đó bọn họ đều chết. Cho nên, nếu không có bảy thành nắm chắc trở lên, ngươi cũng đừng nên làm chuyện như thế. Giống như con của ngươi Thương Hải, nếu dựa theo kế hoạch mà làm, tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?”
“Hừ.” Chu Tự Hoành không cách nào phản bác nhưng tâm trạng vô cùng không thoải mái: “Thương Hải chẳng qua chỉ là tính cách thiếu niên mà thôi.”
“Bây giờ ngươi cần làm hai chuyện.” Lão giả không lông mày nói chuyện cũng không khách sáo, trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh: “Thứ nhất, đêm mai, khi ngươi gặp Lam Y Nhân, Hạ Thiên nhất định cũng sẽ đi theo. Ngươi cứ thuận theo tự nhiên là được, đừng khiến cho hắn hoài nghi.”
Chu Tự Hoành bất mãn nói: “Cái này còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
“Thứ hai, nghĩ cách đưa một nữ nhân đến bên cạnh Hạ Thiên.” Lão giả không lông mày không nhìn thái độ của Chu Tự Hoành, chậm rãi nói.
Chu Tự Hoành hỏi: “Ngươi cảm thấy Hạ Thiên sẽ mắc lừa?”
“Hắn đương nhiên sẽ mắc lừa.” Lão giả không lông mày khẳng định: “Trải qua vô số lần khảo sát và khảo thí ngày hôm qua, tiểu tử kia đích thật rất háo sắc. Chỉ cần là mỹ nữ tuyệt thế, hắn chẳng cần quan tâm là địch hay bạn.”
“Ha ha.” Chu Tự Hoành khinh thường: “Loại mặt hàng như Từ đại tiểu thư không tính là tuyệt thế mỹ nữ, huống chi còn đã chết.”
“Từ đại tiểu thư xưa nay không phải là lựa chọn của chúng ta.” Mặt lão giả không lông mày không thay đổi: “Nói trắng ra, nàng ta chỉ là một con mồi, chỉ có thể để Hạ Thiên thất vọng một lần, sau đó mới đẩy tuyệt thế mỹ nữ chân chính đến trước mặt hắn, khi đó hắn mới có thể càng thêm thích.”
Chu Tự Hoành chỉ muốn cười: “Ngươi không phải cảm thấy người là sâu kiến sao? Tại sao lại hiểu rõ về người như thế?”
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Đây chính là binh pháp nhân loại các ngươi hay nói.” Lão giả không lông mày không hề để ý đến lời nói trào phúng: “Còn nữa, chỉ cần Đại ma chủ tái hiện thế gian, đừng nói hiểu sâu kiến, biến thành sâu kiến, lão phu cũng sẽ không do dự.”
“Các ngươi chuẩn bị tuyệt thế mỹ nữ đến đâu rồi?” Chu Tự Hoành hỏi.
Lão giả không lông mày thản nhiên nói: “Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hạ Thiên rơi vào bẫy mà thôi.”
“Sao?” Chu Tự Hoành mở to mắt, chỉ vào lão giả không lông mày: “Chẳng lẽ nàng ta cũng là ma tộc? Không thể nào? Nàng ta rõ ràng là nhân loại thuần chính, hay là gia tộc của nàng ta là thế lực được ma tộc nâng đỡ?”
Lão giả không lông mày lắc đầu: “Nàng ta không phải người của chúng ta, thậm chí tổ tiên của nàng ta còn là tử địch của chúng ta. Tuy nhiên, vật đổi sao dời, những ân oán đó đã sớm tan thành mây khói. Chỉ cần nàng ta có thể biến thành nữ nhân của Hạ Thiên, có lẽ chúng ta sẽ có thể phá giải được ảo diệu vô địch của Hạ Thiên.”
“Tốt nhất nên như thế.” Không phải lòng tin của Chu Tự Hoành không đủ, chỉ là ông ta là người đi theo xu hướng, không quá tin tưởng đám ma tộc thuần túy kia.

Thành phố Giang Hải, cao ốc Thần Y.
Sáu giờ sáng, Tô Bối Bối tỉnh lại, chậm rãi duỗi lưng, ngáp một cái thật to.
Đêm qua, nàng gần như suốt đêm luyện công pháp mà Triệu Vũ Cơ đưa cho nàng.
Môn công pháp đó cần luyện tập khi trần truồng, phối hợp với ánh trăng mới có thể phát huy công dụng lớn nhất.
Bây giờ sắp đến Trung Thu, mặt trăng càng ngày càng tròn, nàng đương nhiên không muốn bỏ qua.
Tùy ý mặc một chiếc áo ngủ, Tô Bối Bối bước ra khỏi phòng, đi rửa mặt, sau đó đến nhà bếp nướng vài lát bánh mì ăn với trứng gà.
Nàng bưng đĩa đến phòng ăn, rót thêm cho mình một ly sữa bò.
Đang ăn, bỗng nhiên có một bàn tay thò qua bên vai của nàng.
Tô Bối Bối sửng sốt, đầu óc không kịp phản ứng. Ban đầu, nàng tưởng rằng bàn tay kia muốn cầm lát bánh mì, đang định khiển trách, kết quả bàn tay đó lại tiến vào trong áo của nàng.
“A!”
Tô Bối Bối kinh hô, nhảy dựng lên, chợt phản ứng kịp. Lam Y Nhân đã đến Thiên Hải, đám người Thạch Thuần cũng không có ở đây. Nơi này hẳn chỉ có một mình nàng mới đúng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận