Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3888: Ngươi có thực lực sao?

“Mặc kệ ngươi giở trò xiếc gì, trước thực lực tuyệt đối, nó hoàn toàn chẳng có chút ý nghĩa gì.”
Tiêu Động không tin Hạ Thiên thật sự có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh, ngược lại còn hoài nghi Hạ Thiên sử dụng thủ đoạn tà môn ngoại đạo nào đó.
“Ngươi có thực lực sao?”
Hạ Thiên giễu cợt.
Tiêu Động không chịu được giọng điệu âm dương quái khí của Hạ Thiên, liền bỏ qua Ninh Nhụy Nhụy, lách mình đâm về phía Hạ Thiên: “Hãy ăn của ta kiếm pháp Tuyết Sơn, Phong Tuyết Mạn Mạn.”
Trường kiếm run lên, gió bắt đầu nổi.
Chỉ một cái chớp mắt, tuyết khắp nơi đột nhiên nhấc lên, giống như vòi rồng bao phủ tất cả mọi người bên trong.
Hạ Thiên vẫn ung dung, chỉ lấy ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng nhấn về phía trước một cái, phá tan luồng phong tuyết.
Tạ Nghênh Hà phát hiện cơ thể của mình cùng với tuyết chung quanh cùng một chỗ bay lên không, sau đó bị dính thành một người tuyết. Nàng bị đông cứng bên trong, không thể động đậy.
“Nghênh Hà.”
Hoa Hoành Chí khởi tử hoàn sinh mở to đến rách cả mí mắt, tiện tay đoạt kiếm của một người áo bào trắng, lập tức nhảy dựng lên.
Một cái nhảy của hắn ta lại cách mặt đất bốn năm mét, phá vỡ người tuyết nắm lấy chân Tạ Nghênh Hà.
Tiếp theo, kiếm trong tay hắn ta rung lên, hai ba lần chém xuống, cứu Tạ Nghênh Hà ra.
“Cái này…” Hoa Hoành Chí sợ ngây người. Hắn ta vốn chỉ là người bình thường, bây giờ lại có lực bật mạnh như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Càng thêm không thể tưởng tượng được chính là, hắn ta không biết vì sao hắn ta bỗng nhiên dùng được kiếm.
“Hoành ca.”
Tạ Nghênh Hà từ giữa không trung rơi xuống, rơi vào trong lòng Hoa Hoành Chí, mừng rỡ không thôi.
Lúc này, Hoa Hoành Chí lại rơi vào mê mang: “Ta nhớ hình như ta chết rồi mà. Tại sao bây giờ…”
“Là Hạ Thiên đã cứu chàng.” Tạ Nghênh Hà nói.
“Ta biết rồi.”
Ánh mắt Hoa Hoành Chí phức tạp nhìn Hạ Thiên. Mặc dù hắn ta không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn ta vẫn chắp tay cảm ơn: “Hạ Thiên, ta xin ghi nhớ đại ân đại đức này của ngươi. Về sau, mặc kệ ngươi có bất kỳ sai khiến gì, Hoa Hoành Chí tuyệt đối sẽ không có nửa điểm do dự.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không cần cảm ơn. Ban đầu ta không có ý định cứu ngươi, là tiểu muội chân dài nhờ ta cứu ngươi.”
“n tình của Ninh tiểu thư, ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Hoa Hoành Chí gật đầu.
Ninh Nhụy Nhụy không hề để ý, thản nhiên nói: “Ta không cần ngươi ghi nhớ ân tình gì cả. Ngươi đối xử tốt với Hạp tử là được.”
“Yên tâm đi, ta tuyệt đối không cô phụ Nghênh Hà.”
Hoa Hoành Chí nắm chặt tay Tạ Nghênh Hà.
Trong lòng Tạ Nghênh Hà có chút cảm động.
“Còn nữa, cơ thể của ta hình như có chút kỳ quái.”
Hoa Hoành Chí lại nghĩ đến một chuyện khác: “Vì sao ta lại trở nên… lợi hại?”
Hạ Thiên nhếch miệng “Cái này chẳng liên quan gì đến ta. Ngươi có thể về nhà tìm cha mẹ ngươi để hỏi.”
Hoa Hoành Chí không khỏi cau mày, không biết nghĩ đến điều gì.
“Hoành ca, chàng không sao chứ?”
Tạ Nghênh Hà không khỏi có chút lo lắng nhìn người yêu của mình.
Hoa Hoành Chí lắc đầu: “Không có việc gì, nhưng ta đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Nghênh Hà yên lòng nói.
Hạ Thiên tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng không sao chứ?”
“Cút.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt.
“Các ngươi thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn, bớt diễn tình cảm ở đây đi.”
Tiêu Động thấy kiếm pháp của mình không có hiệu quả, trong lòng vừa sợ vừa giận, cuối cùng tất cả cảm xúc đều hợp thành một chỗ, đánh ra chiêu thức mạnh nhất: “Tất cả chết hết cho ta. Đại Băng Tuyết!”
Cùng với tiếng quát, từng luồng kiếm quang cũng bổ tới.
Kiếm quang như tuyết, kêu lên không thôi.
Ầm ầm.
Tiếng kêu này rất nhanh dẫn đến toàn bộ ngọn núi cộng hưởng. Cả ngọn núi tuyết bắt đầu chấn động, tầng tầng tuyết đọng cũng xuất hiện khe nứt.
“Tuyết lở?”
Ninh Nhụy Nhụy là người phản ứng đầu tiên, bởi vì nàng đã trải qua tình huống này một lần.
Tuy nhiên, nàng đã xưa đâu bằng nay, trong lòng vẫn rất bình tĩnh, cũng không hoảng sợ bất an như trước kia.
Ngược lại, Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà đều hoảng sợ, hiển nhiên cảm thấy tai kiếp khó hết.
“Ha ha, dưới tuyết lở, các ngươi ai cũng trốn không thoát. Chết hết cho ta đi.”
Tiêu Động tự biết mình không phải đối thủ của đám người trước mắt, cho nên hắn ta mới nghĩ đến biện pháp này. Đương nhiên, hắn ta sẽ không thể nào gộp mình vào bên trong.
Hắn ta tiện tay nhặt lên một tấm ván trượt, thừa dịp tuyết còn chưa đến gần, hắn ta đã vòng sang hướng bên trái.
“Hắn ta muốn chạy thoát.”
Oán giận trong lòng Hoa Hoành Chí khó bình, cũng nhặt một tấm ván trượt bên cạnh một người áo bào trắng, lập tức đuổi theo.
Tạ Nghênh Hà cũng muốn đi theo nhưng lại bị Ninh Nhụy Nhụy cản lại: “Ngươi đừng đuổi theo, ngươi nên đi bên cạnh của ta.”
Nói xong, Ninh Nhụy Nhụy ôm lấy eo của nàng, hai ba cái đã nhảy ra khỏi phạm vi tuyết lở bao phủ.
“Thế Hạ Thiên thì sao? Hắn vẫn còn đang ở bên trong.”
Tạ Nghênh Hà thấy Hạ Thiên vẫn còn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nhắc nhở Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Ngươi không cần để ý đến hắn đâu. Cho dù toàn bộ ngọn núi này sập hết, hắn cũng sẽ không có chuyện gì.”
Sự thật đúng là như vậy. Hai người bọn họ vừa đến chỗ an toàn, Hạ Thiên đã chờ sẵn ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận