Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4202: Là ai dám làm hỏng chuyện của bổn đế

Một người trẻ tuổi mày trắng mặc kim bào từ trong khe nứt chậm rãi bước ra.
“Tham kiến Bạch đế bệ hạ.”
Sa Văn Đạt nhìn thấy người này, lập tức quỳ xuống.
Ngay cả Bạch Dương Huyền cũng không thể không quỳ xuống. Bạch Thi Tình và Bạch Bích Tiêu không muốn quỳ, nhưng khiếp sợ uy nghiêm vô thượng cùng cảm giác áp bách khổng lồ, hai người không thể không quỳ rạp trên mặt đất.
“Hừ, Sa trưởng lão, ngươi đúng là phế vật.”
Người trẻ tuổi mày trắng lạnh lùng nhìn Sa Văn Đạt, bên trong ánh mắt màu vàng tràn ngập sự khinh bỉ: “Chỉ là một phàm nhân mặt đất, vậy mà ngươi cũng đánh không lại, quả thật mất hết mặt mũi Thần tộc chúng ta.”
“Vâng, lão nô có tội.”
Mồ hôi Sa Văn Đạt rơi như mưa, nhưng cũng không dám có chút oán giận, đành phải giải thích: “Nhưng xin bệ hạ cho lão nô bẩm báo. Tiểu tử này có chút cổ quái, trên người rõ ràng có tĩnh linh văn nhưng vẫn có thể sử dụng linh khí, hơn nữa còn…”
“Im ngay.” Người trẻ tuổi mày trắng hiển nhiên lười nghe mấy cái cớ như thế, chỉ quát lớn: “Ngươi nói phàm nhân kia có gì lạ, chẳng lẽ việc diệt đi tiện tộc Phi Diệp tộc cũng làm khó ngươi sao?”
Bạch Dương Huyền chấn kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bạch đế, lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ngươi nghe không hiểu sao?”
Người trẻ tuổi mày trắng cười nhạo một tiếng, bên trong ánh mắt màu vàng óng hiện lên sự khinh miệt: “Ngũ đế và hội trưởng lão đã trải qua thương lượng, quyết định tiêu diệt bảy tộc Thụ Giới Sơn, trong đó có Phi Diệp tộc các ngươi. Không muốn chết cũng được, ngươi hãy giao mảnh vỡ thần hạch truyền thừa từng thế hệ trong tộc ra đây, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày rời khỏi Sơn Hải giới. Nếu không, các ngươi sẽ bị tru diệt, một tên cũng không để lại.”
“Vì sao?” Bạch Dương Huyền nghe được tin tức, không khỏi trừng muốn rách cả mí mắt: “Chúng ta là một trong Sơn Hải bách tộc, cùng nhau di chuyển đến đây từ mấy vạn năm trước. Tiêu tổ Phi Diệp tộc chúng ta cũng đã cống hiến cho việc kiến tạo Sơn Hải giới.”
Người trẻ tuổi mày trắng cười nhạo một tiếng: “Tiên tổ Phi Diệp tộc các ngươi là ma tộc, không xứng đánh đồng với Đại Hoang thần tộc cao quý như chúng ta. Có thể để các ngươi ở lại Sơn Hải giới mấy vạn năm đã là nhân tận nghĩa tận lắm rồi. Về sau, ma tính các ngươi khó sửa đổi, nói không chừng còn bị cắn ngược bất cứ lúc nào. Cho nên, ta vẫn nên tận lực thanh trừ cho thỏa đáng.”
“Ngươi quả thật đang thả rắm chó mà.”
Bạch Dương Huyền nghe xong, như muốn nổ tung: “Muốn đoạt mảnh vỡ thần hạch, ngươi cứ nói thẳng, ta còn để mắt đến các ngươi, thậm chí còn giao ra cho các ngươi. Nhưng các ngươi chẳng những muốn mảnh vỡ thần hạch, còn muốn mệnh hồn của cúng ta. Cho nên, ta không thể cho các ngươi.”
“Không quan trọng.” Người trẻ tuổi mày trắng cười nhạo, khoát tay một cái, đánh ra ba đạo kiếm khí màu trắng, trong nháy mắt đính Bạch Dương Huyền vào vách đá phía xa: “Chỉ là sâu kiến mà thôi, lại còn dám kêu gào với bổn đế.”
“Cha.”
Bạch Bích Tiêu kinh hô một tiếng: “Ta liều mạng với ngươi… A!”
Lời còn chưa nói hết, người đã bị đánh bay ra ngoài.
“Người như ngươi không xứng làm ngũ đế.” Bạch Thi Tình cũng phẫn nộ không thôi, từ trong tay áo bay ra một thanh tiểu kiếm màu xanh, thẳng đến cổ họng đối phương.
Người trẻ tuổi mày trắng có chút khinh thường hừ nhẹ: “Chút thủ đoạn này cũng dám ra tay với bổn đế, đúng là không biết tự lượng sức mình. Bây giờ ta giết ba cha con các ngươi trước, sau đó sẽ đến diệt Phi Diệp tộc.”
“Các ngươi giết hại đồng tộc như vậy, chẳng lẽ các ngươi không sợ thần hạch hạ xuống thiên phạt sao?”
Bạch Thi Tình nhịn không được gào lên: “Thần hạch không phải là công cụ để các ngươi tùy ý lấy ra dùng. Năm đó, vô số tiền bối từ bỏ cơ hội chuyển sinh, dung nhập mệnh hồn vào trong thần hạch chính là muốn vĩnh viễn bảo vệ toàn bộ Thần tộc. Bây giờ, các ngươi lại cướp lấy sức mạnh của nó, biến nó thành công cụ nghiền ép các đồng tộc khác. Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Quả nhiên là ma dân thì ma tính khó mà sửa đổi, còn dám vung tay múa chân với Đại Hoang thần tộc chúng ta.”
Bên trong ánh mắt màu vàng của người trẻ tuổi mày trắng hiện lên sát cơ, tư thái cao lâm thiên hạ, giống như ban ân, điểm ra một thanh kiếm khí màu trắng: “Bổn để sẽ để cho ngươi lĩnh giáo một chút cái gì gọi là thiên phạt.”
“Dừng tay.”
Bạch Dương Huyền bị định trụ trên vách đá, không thể động đậy, đành phải lên tiếng: “Ta giao mảnh vỡ thần hạch cho các ngươi, ngươi mau thả con gái, còn có tộc nhân của ta ra. Muốn giết thì cứ giết một mình ta thôi.”
“Cha.” Chị em Bạch thị cũng bị đính bên cạnh, nghe xong liền kêu lên: “Chúng ta là người một nhà, muốn chết thì cùng chết với nhau.”
Bạch Dương Huyền rống to: “Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ hủy đi mảnh vỡ thần hạch, không bao giờ giao cho ngươi.”
“Thật khiến người ta phải cảm động. Đáng tiếc bổn đế nghe xong lại cảm thấy buồn nôn.” Người trẻ tuổi mày trắng khinh thường nói, sau đó ném kiếm khí màu trắng to lớn đến.
Sa Văn Đạt cũng cười nhạo: “Giết sạch các ngươi, dùng mệnh hồn toàn tộc các ngươi ngưng luyện ra, vẫn có thể thu hồi mảnh vỡ thần hạch như cũ.”
“Các ngươi chết không yên đâu.” Tâm Bạch Dương Huyền như tro tàn, lại càng hối hận không thôi.
Ông đã sớm nhận ra ý đồ của những người này, chỉ là ông vẫn cứ ôm huyễn tưởng, cảm thấy nói thế nào thì mọi người cũng có cùng nguồn gốc, ngũ tộc không thể nào động sát cơ được. Sự thật chứng minh, đám người kia chẳng những muốn giết ông, hơn nữa còn muốn trảm tận giết tuyệt.”
Vù!
Kiếm khí màu trắng vừa chém tới ba cha con Bạch Dương Huyền, bỗng nhiên phát ra một âm thanh giống như dã thú sắp chết.
Tiếp theo, bành một tiếng, ầm ầm vỡ nát.
“Là ai dám làm hỏng chuyện của bổn đế.” Người trẻ tuổi mày trắng nổi giận quát một tiếng, linh uy bốn phía, chấn động xung quanh đất rung núi chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận