Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2202. Ta sẽ không chết

Ngay lúc người áo đen cười to cực kỳ càn rỡ thì một giọng nói lười biếng vang lên bên tai hắn: “Ta sẽ không chết."
Tiếng cười đột nhiên im bặt trong nháy mắt, cơ thể của người áo đen cứng đờ, máu trong lồng ngực cũng giống như là ngưng lại: “Không có khả năng! Đây tuyệt đối là ảo giác, Hạ Thiên đã bị đốt thành tro rồi!"
“Quay đầu lại đi đồ ngốc." Hạ Thiên giơ tay vỗ đầu tên áo đen một cái, “Ta có đốt thành tro hay không, chỉ cần quay đầu lại là sẽ biết."
Người áo đen này không có quay đầu lại, trở tay ném ra một thứ hình tròn màu trắng, ngay sau đó phóng lên cửa sổ muốn nhảy ra khỏi biệt thự.
Bành!
Biệt thự lập tức vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh sáng chói lòa như là pháo hoa vọt lên giữa không trung.
“Thực là một tên ngu xuẩn, ngươi cảm thấy loại thủ đoạn đó sẽ có tác dụng sao?” Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh chậm rãi rơi xuống trước mặt người áo đen.
Người áo đen sợ tới mức cả người xụi lơ, chỉ vào Hạ Thiên: “Chuyện này không thể nào! Chỉ cần ngươi tiến vào biệt thự thì lập tức sẽ bị mười ba tòa trận pháp kia vây khốn, sao lại có thể trốn thoát được chứ?"
“Cái này có gì mà chạy không thoát chứ?” Hạ Thiên bĩu môi, “Mấy cái trận pháp chó má đó đều không có tác dụng gì với ta đâu."
“Tại sao lại......" Người áo đen vẫn không thể tin nổi, “Vừa rồi rõ ràng ngươi đã bị nhốt ở trong Vân Sương kén, chính mắt ta đã nhìn thấy."
“Đúng rồi đó sư phụ, ngươi trốn thoát khỏi đó lúc nào vậy?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút khó hiểu, nàng cũng nhìn thấy Hạ Thiên bị sợi tơ màu trắng cuốn lấy, tiếp đó bị bao thành vụn thịt, khi đó nàng còn có chút lo lắng cho Hạ Thiên, hoàn toàn không nhận ra hắn đã trốn thoát từ lúc nào.
“Vì sao ta phải trốn thoát?” Hạ Thiên kỳ quái nhìn Triệu Thanh Thanh, “Cái trùng trùng gì đó căn bản chưa có đụng vào ta mà."
Triệu Thanh Thanh không hiểu hỏi: “Vậy người ở trong đó là ai?"
Người áo đen cũng có cùng một nghi vấn.
“Ngươi cảm thấy còn có thể là ai nữa?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi ngược lại.
“A?” Triệu Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới Triệu Hiểu Trác giả đến đây cùng cả hai, sau khi nàng đi vào biệt thự thì cũng không thèm lưu ý tới hắn, hóa ra là đã bị người áo đen này chộp tới tế thiên.
Người áo đen cũng chợt hiểu ra, đáng tiếc đã quá muộn, đành phải cầu xin tha thứ: “Hạ Thiên, chúng ta làm giao dịch đi."
“Ta không có hứng thú làm giao dịch với đồ ngốc." Hạ Thiên từ chối thẳng thừng.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai là người đã bày ra kế hoạch này sao? Sau đó...... Ách!” Còn chưa nói hết câu, miệng người này đã phun ra bọt đen rồi ngã lăn ra đất.
Triệu Thanh Thanh ngẩn người: “Sư phụ, chờ hỏi xong rồi giết hắn cũng không muộn nha."
“Hắn không phải do ta giết." Hạ Thiên lắc đầu, “Hẳn là có người hạ độc hắn trước đó rồi, lúc này là độc phát thân vong."
Triệu Thanh Thanh thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Bây giờ manh mối lại bị chặt đứt, chỉ có thể hy vọng Tiểu Lạc có thể cứu Hiểu Trác trở về. Về phần kẻ núp sau màn, chúng ta chỉ có thể chậm rãi đi tìm manh mối khác."
“Không cần, ta đã biết hắn núp ở chỗ nào rồi." Hạ Thiên móc điện thoại ra nhìn một chút, thuận miệng nói.
Triệu Thanh Thanh đi theo Hạ Thiên được hai bước thì bỗng nhiên vòng ngược lại, nàng mở mặt nạ bảo hộ của người áo đen kia ra, phát hiện tên này xác thật là người quen, hắn chính là một tổ trưởng trong Thiên Đạo tổ, hơn nữa còn là nhân vật tương đối quan trọng trong nhà họ Triệu.
Xem ra nhà họ Triệu cũng bị thế lực ngoại lai thẩm thấu, sau khi trở về nàng nhất định phải điều tra thanh trừ một phen, bắt hết toàn bộ những tên sâu mọt ấy.
Rất nhanh, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh rời khỏi câu lạc bộ Xuân Thu, về phần cảnh tượng lộn xộn nơi đây đương nhiên sẽ có người của Thiên Đạo Tổ đến xử lý, không cần bọn hắn lo lắng.
......
Lúc này, ở đại trạch nhà họ Viên.
Viên Thế Hoàng đang đánh cờ với một người áo đen, nhưng thế cục đã đi hơn phân nửa, tình thế cũng vô cùng sáng tỏ.
Xem dáng vẻ là Viên Thế Hoàng sai một nước cờ, bị đại long của người áo đen bao vây, đoán chừng chỉ có thể kéo dài hơi tàn một thời gian nữa mà thôi.
“Ngươi giúp ta làm việc, ta cho ngươi một cơ hội thành tiên." Trong giọng nói của người áo đen này có ý cười nồng đậm, “Đến lúc đó ngươi vừa có sức mạnh của tu tiên giả lại còn có tuổi thọ vô tận. Chớ nói Kinh Thành, coi như là phóng nhãn toàn cầu, ngươi cũng có thể một tay quét ngang."
Viên Thế Hoàng nhướng một bên lông mày, giọng điệu có chút nghi ngờ: “Bí cảnh đã bị phá hủy mà ngươi vẫn còn ôm mộng thành tiên?"
“Nó vẫn chưa bị hủy, có điều sau cơn chấn động thì đã bị dời đi nơi khác rồi." Người áo đen nhàn nhạt nói.
“Ta nhớ ngươi từng nói bí cảnh kia là lăng mộ của tiên nhân, còn có chuyện mộ huyệt sẽ mọc chân chạy sao?” Viên Thế Hoàng cười trêu chọc.
Người áo đen giải thích: “Tất cả vật cổ xưa, đến một lúc nào đó sẽ sinh ra linh tính. Toà bí cảnh kia đương nhiên cũng là lăng linh, thân thể tổ tôn bị Hạ Thiên phá hủy, nhưng nguyên thần lại chết ở trong tay lăng linh kia."
“Những người trong bí cảnh thì sao?” Viên Thế Hoàng hỏi tiếp.
Người áo đen cười nói: “Hơn phân nửa là chết rồi, đã sai người đi tìm kiếm người sống sót, đoán chừng sẽ không có kết quả quá khả quan. Dù sao cỗ sóng xung kích kia không phải người bình thường có thể chịu được."
Ánh mắt Viên Thế Hoàng lấp lóe, sau đó thở dài một hơi thật sâu: “Nhà họ Viên chúng ta khổ tâm kinh doanh mấy đời, không ngờ sẽ vì vậy mà mất tất cả trong giây lát."
“Cái đó tính là kinh doanh gì chứ?” Người áo đen khẽ cười nói: “Nếu như không có ta duy trì thì một người nhà họ Viên các ngươi cũng không thể vào được. Chỉ cần ta khôi phục một nửa tu vi, bất cứ lúc nào cũng có thể lại mang một nhóm người vào đó."
“Nhưng ngươi cũng chỉ là phân thân của hắn mà thôi." Viên Thế Hoàng có chút ít giễu cợt nói một câu, “Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi cái gọi là tu vi khôi phục thì thần trí của mình sẽ bị hắn chiếm cứ sao?”
Người áo đen liếc nhìn Viên Dân Hoàng một cái, sau đó lạnh lùng cười nói: “Trước kia là sợ, bây giờ thì không. Thật ra chuyện đó còn cần phải cám ơn Hạ Thiên, hắn đánh nát thân thể của bản tôn, lại đẩy nguyên thần vào tuyệt cảnh, lúc này mới làm ta có cơ hội. Bây giờ bản tôn với ta mà nói chỉ là một thứ bài trí thôi, ta có thể đoạt bất cứ lúc nào."
“Nếu bản tôn của ngươi còn đấu không lại Hạ Thiên, vậy ngươi lại dựa vào cái gì cho rằng mình có thể đánh thắng hắn?” Viên Thế Hoàng buồn cười hỏi ngược lại một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận