Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1916. Sợ ta đánh nàng ấy sao?

“Ta nhớ ra rồi, ngươi là Ninh Nhuỵ Nhuỵ đúng không?” Nam nhân nhìn nàng: “Hai ngày trước ta có nhìn thấy ngươi trên bản tin.”
Nam nhân kia im lặng một chút, lại lập tức nói: “Đúng rồi, Ninh tiểu thư, để ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Trương Khôn, Trương trong cung dài, Khôn là càn khôn bát quái, ta muốn nói với ngươi rằng bây giờ là xã hội tự do, ta rất ủng hộ xu hướng giới tính của ngươi.”
“Cảm ơn.” Mặc dù tâm trạng của nàng đang không được tốt, nhưng nàng cũng thuận miệng trả lời qua loa lấy lệ một chút.
Người ta thường nói đưa tay không đánh mặt người cười, người kia thật sự nhận ra nàng, còn bày tỏ ủng hộ nàng, nàng trực tiếp đuổi người ta đi cũng không tốt.
“Ninh tiểu thư, ngươi đây là đi một mình sao? Vị bạn gái kia của ngươi không đi cùng sao?” Trương Khôn lại mở miệng hỏi, vừa hỏi hắn vừa tiến đến gần Ninh Nhuỵ Nhuỵ một chút.
“Nàng ấy cũng tới đây, nhưng ta muốn yên tĩnh một mình.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cười nhạt một tiếng. Nàng thực sự đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu như Trương Khôn đó thức thời thì nên tự giác rời đi.
Đáng tiếc, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã sai. Hắn ta không biết thức thời, hay có lẽ là do nàng quá đẹp cho nên hắn vẫn giả vờ không hiểu.
“Hả? Tâm trạng của Ninh tiểu thư không tốt sao?” Trương Khôn bày ra dáng vẻ rất nhiệt tình: “Có phải vì có nhiều phóng viên bát quái không, hay vì ngươi cãi nhau với bạn?”
“Là vì khuôn mặt ngươi quá xấu.” Một giọng nói lười biếng vang lên, nghe thấy giọng nói kia, thế mà tâm trạng bất thường của Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại tốt hơn một chút.
Thế nhưng, giây tiếp theo, nàng bắt đầu phản kháng.
“Này, tên biến thái chết tiệt ngươi đang làm gì vậy? Thả ta ra!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút tức giận.
Người vừa mới xuất hiện không phải ai khác, đó chính là Hạ Thiên, ngay khi hắn tiến đến, hắn đã trực tiếp ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ vào lòng.
“Tiểu muội chân dài, hình như cô đã gầy đi một chút rồi, như vậy không tốt đâu, ngực của cô vốn đã khá nhỏ rồi, lại càng gầy thì càng nhỏ.” Hạ Thiên thực sự khiến cho nàng thất vọng.
“Không cần ngươi quan tâm!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ thì sao nào? Nàng muốn nó nhỏ mới không bị tên biến thái này chiếm tiện nghi.
Ừm, đây thật ra là một lý thuyết kỳ quặc gần đây Thạch Thuần đã truyền cho nàng, nói cái gì mà cho dù lớn cũng là tiện nghi của Hạ Thiên, còn nói quá lớn thì sẽ là gánh nặng cho chính bản thân, còn hắn thì được thoải mái.
Lúc đó nghe thấy vậy, Ninh Nhuỵ Nhuỵ trợn mắt há mồm, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì hình như lại rất có lý, không phải sao, bây giờ chính nàng vô thức cũng nghĩ như vậy.
“Ninh tiểu thư, vị này là...” Trương Khôn ở một bên không nhịn được nói.
“Tên ngốc này, tại sao ngươi vẫn còn ở đây…” Hạ Thiên có chút bất mãn, nói đến đây hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Tiểu muội chân dài, vẫn nên là cô nói đi, vợ Y Y nói là nghe lời cô thì tốt hơn.”
“Trương tiên sinh, đây là bạn của ta.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ mở miệng, nàng cũng cảm thấy tự mình nói ra thì tốt hơn, tên háo sắc kia vừa nói với người ta được hai câu đã công kích đối phương hai lần, bây giờ Trương Không đó vẫn chưa tức giận cũng coi như là vận khí tốt, nếu không thì có lẽ đã bị đánh rồi.
“Không phải là bạn bè, là chồng.” Hạ Thiên nhịn không được sửa lại.
“Tên lưu manh đáng chết, ngươi đừng có nói nhảm…” Ninh Nhuỵ Nhuỵ vừa nói xong thì phát hiện có người đang ngồi trên đùi mình: “Này, ngươi xuống đi!”
“Tiểu muội chân dài, ta thích ngồi trên đùi của cô.” Hạ Thiên thuận miệng nói. Hiển nhiên hắn không muốn xuống, ừm, bây giờ hắn đặc biệt nhớ tới cô vợ chân dài.
“Ninh tiểu thư, ngươi, không phải là ngươi có bạn gái rồi sao?” Trương Khôn không nhịn được nói.
“Trương tiên sinh, đây là chuyện riêng tư của ta, không liên quan gì đến ngươi?” Cuối cùng Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng có chút khó chịu, người nọ có thôi đi không, nàng còn hoàn toàn không biết hắn ta từ đâu đến.
“Ninh tiểu thư, chẳng qua ta chỉ cảm thấy ngươi đã có bạn gái, bây giờ lại có bạn trai, như vậy không tốt lắm thì phải? Cho dù ngươi là người song tính, chuyện đấy cũng giống như một chân đạp hai thuyền phải không?” Sắc mặt Trương Khôn cổ quái: “Ngươi không sợ bạn gái của mình biết sao? Ta nghĩ đám phóng viên bát quái kia cũng sẽ rất hứng thú với chuyện đó?”
“Tiểu muội chân dài, tên đần này hình như đang muốn uy hiếp cô.” Hạ Thiên nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nói rất chân thành.
Nàng đang định nói chuyện, nhưng bên cạnh lại truyền tới một giọng nói: “Oa, chồng, chàng đến rồi à?”
Nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt của Ninh Nhuỵ Nhuỵ lập tức có vẻ kỳ quái, Thạch Thuần này lại náo cái gì vậy?
“Ai, người này, ngươi thật là có ý tứ nha. Ta chính là bạn gái của Nhuỵ Nhuỵ tỷ, sau đó ta và Nhuỵ Nhuỵ tỷ đều là bạn gái của chồng ta. Có phải ngươi rất hâm mộ không? Có phải ngươi rất ghen tị không?” Thạch Thuần cười hì hì rồi ngồi xuống trên đùi Hạ Thiên, đồng thời nàng cũng nhìn Trương Khôn nói: “Thực ra, có phải ngươi cũng muốn theo đuổi một đôi mỹ nữ đồng tính luyến ái không? Thật đáng tiếc, ngươi muộn rồi.”
Sắc mặt của Trương Khôn thay đổi, sau đó hắn đứng dậy: “Nếu đã như thế, vậy thì ta sẽ không quấy rầy mấy vị nữa.”
Đi được mấy mét, Trương Khôn đột nhiên quay đầu lại, cầm điện thoại di động hướng tới bên này chụp liên tiếp vài tấm hình, sau đó hắn xoay người bỏ chạy như bay.
“Ai, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, hình như hắn ta là một tay săn ảnh.” Thạch Thuần nói xong nhảy ra khỏi đùi của Hạ Thiên, nhanh chóng đuổi theo hướng mà Trương Khôn chạy. Một giây sau, cả người Trương Khôn bay lên, sau đó hắn rơi vào trong biển cách đó không xa.
“Anh rể, người cứ từ từ chơi với Nhuỵ Nhuỵ tỷ, ta đi tìm Tôn Vân đây.” Giọng nói của Thạch Thuần từ xa truyền đến, một giây sau thì biến mất.
“Thạch Thuần, tiểu lừa gạt này chạy nhanh như vậy làm gì?” Hạ Thiên có chút buồn bực: “Sợ ta sẽ đánh nàng ấy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận