Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2068. Một người yêu nghiệt, một người quái thai

Vân Châu, Ngự Tiên tông, mật thất Thanh Vân Phong.
Trong phòng, ngoại trừ Mộc Hàm, Mị Nhi và Hạ Lãnh, trên mặt đất nhiều thêm một cỗ thi thể, nhìn trang phục người này dường như là nội môn đệ tử Ngự Tiên tông.
"Người này không phải là người của Ngự Tiên tông?" Đôi mày đẹp của Mộc Hàm cau lại, quét mắt nhìn thi thể vài lần: "Cũng không phải người ở Vân Châu, thậm chí có thể không phải là người."
Vấn đề mà Mộc Hàm có thể nhìn ra được đương nhiên Mị Nhi cũng đã nhìn ra, nhưng nửa câu sau của Mộc Hàm khiến nàng không khỏi sinh ra nghi ngờ, nói: "Ý của ngươi là sao?"
"Ngươi nhìn ở đây." Mộc Hàm nhấc một thanh trường kiếm lên rồi dùng nó đẩy cánh tay của thi thể sang một bên, lộ ra một hình xăm, trông như là một đám mây vặn vẹo biến hình.
"Đây là...... tiêu ký của sơn dân Vân Đài Phong." Mị Nhi sững sờ, "Hắn là một yêu nhân?"
Hạ Lãnh nghe được lời ấy, không nhịn được nghĩ tới đám giặc cướp lúc bọn hắn vừa tới Vân Châu, hỏi: "Vân Đài Phong là nơi nào? Sao lại có liên quan đến Yêu nhân?"
"Vân Đài Phong là một ngọn núi ở biên cảnh phía bắc Vân Châu, chỉ cách Đế Hoang Yêu Trạch một cái vực sâu. Bởi vì quanh năm bị yêu khí xâm nhiễm, phần lớn sơn dân ở đó đã trở thành nửa người nửa yêu quái, mọi người gọi họ là Yêu nhân."
Mộc Hàm chậm rãi giải thích cho Hạ Lãnh, "Thí dụ như ngày mà ngươi vừa tới Vân Châu đụng phải tên thủ lĩnh đám giặc cướp kia, hắn ta chính là Yêu nhân, ừ, đúng rồi, tiểu cô nương gọi là Phong Thiên Linh kia, hình như gia tộc Vân Phong của nàng ấy cũng ở gần Vân Đài Phong."
"Gia tộc Vân Phong?" Trong đầu Hạ Lãnh bỗng nhiên thoáng qua một ý niệm, tự lẩm bẩm: "Vân Châu, Tiên Vân đại lục...... Mỗi cái đều có một chữ vân, không lẽ chúng có liên quan gì tới nhau sao?"
Mị Nhi kinh dị nhìn Hạ Lãnh, cười nói: "Ngươi quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ đến chỗ mấu chốt nhất."
"Căn cứ vào ghi chép cổ mà Cơ Nữ Hoàng cung cấp, văn minh khởi nguyên của Tiên Vân đại lục chính là ở Vân Châu, khi đó ở đấy gọi là Vân Đài, có nghĩa là thiên đường trong mây." Mộc Hàm tiếp lời của Mị Nhi: "Chỉ là về sau không biết nguyên nhân gì, phần lớn người Vân Châu đều di chuyển về phía đông, thời gian dần qua, văn minh trung tâm đã dời qua vị trí của Cơ thị hoàng triều như bây giờ."
Hạ Lãnh gật đầu không nói gì nữa, tiếp tục trầm tư.
"Mà manh mối liên quan tới Liên minh Tu Tiên đã xuất hiện bên trong đoạn ghi chép kia." Mị Nhi nghiêng người, thay đổi tư thế thoải mái hơn một chút, "Chúng ta truy tra một đường, phát hiện đoạn trích dẫn cổ kia chính là bút ký tu tiên của một vị trưởng lão nào đó của Ngự Tiên tông viết ra."
"Các ngươi mai phục ở Ngự Tiên tông chính là muốn cầm được phần bút ký ấy?" Hạ Lãnh thuận miệng hỏi.
Mộc Hàm lắc đầu, giải thích: "Chúng ta đã sớm lấy được phần bút ký kia rồi, không có giá trị gì quá lớn, nó chẳng khác gì ngươi cầm


Liêu Trai Chí Dị


trên Địa Cầu đi giám định nhân yêu hồ quỷ."
Hạ Lãnh nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề: "Chẳng lẽ trong truyền thừa của môn phái Ngự Tiên tông có cái gì sao?"
"Không tệ." Mị Nhi khen ngợi nhìn Hạ Lãnh, nói: "Chúng ta hoài nghi truyền thừa của Ngự Tiên tông thật ra chính là do người của Liên minh Tu Tiên sáng lập."
"Liên minh Tu Tiên không phải chỉ phái người giám sát Tiên Vân đại lục thôi sao?" Hạ Lãnh không hiểu.
Mộc Hàm cười nói: "Ở trong mắt Liên minh Tu Tiên, cấp bậc tu chân ở Tiên Vân đại lục rất thấp, bởi vì nơi đây chưa từng xuất hiện một người tu tiên phi thăng, độ kiếp cũng ít đến đáng thương. Ở một mức độ nào đó, người được phái tới Tiên Vân đại lục làm giám sát cũng được xem như lưu vong. Nhưng chỉ cần là người, mặc kệ là trở thành tiên hay trở thành thần thì đều sẽ có tâm tư."
"Đã hiểu." Hạ Lãnh gật đầu một cái.
"Bây giờ chúng ta có thể xác định một chuyện, vị sứ giả được Liên minh Tu Tiên kia phái tới giám sát đã từng ở Vân Châu, hơn nữa còn sinh sống một đoạn thời gian rất dài." Mị Nhi nâng mắt lên, vừa cười vừa nói: "Chúng ta muốn đào tất cả tin tức về người đó, nhất là tin tức liên quan tới Liên minh Tu Tiên, như vậy mới có thể sớm chuẩn bị đối sách ứng phó."
Hạ Lãnh trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói: "Nói như vậy, kỳ thật ta có ở lại Ngự Tiên tông hay không thì cũng không có ý nghĩa gì quá lớn."
"Sao ngươi lại nói thế?" Mị Nhi hỏi ngược lại.
"Ngự Tiên tông truyền thừa lâu đời, nhưng vẫn chỉ là một môn phái nhỏ ở Vân Châu, điều này đã cho thấy bọn hắn cực kỳ bài ngoại." Hạ Lãnh suy nghĩ một chút, chậm rãi giải thích, "Căn bản không có khả năng để cho một người ngoài tiếp xúc đến truyền thừa nồng cốt, dù ta có thể trở thành đệ tử của chưởng môn, đoán chừng cũng không phải là người được chọn cho chức chưởng môn sau này. Hơn nữa nước cờ này quá dài lâu, biến số quá nhiều, lợi tức cũng không xác thực."
"Ngươi và lão phụ thân của ngươi thật đúng là không phải cùng một phong cách." Mị Nhi có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Lãnh, "Ngược lại, ngươi rất giống với mẹ ngươi, tỉnh táo lại lý trí, chỉ số thông minh cũng cao, còn giỏi về phân tích, hoàn toàn nhìn không giống như là một hài tử mười hai tuổi, thật là yêu nghiệt.”
"Cũng không thể nói như vậy." Mộc Hàm cũng nghĩ đến Hạ Thiên, phát hiện sự khác biệt của hai cha con này đúng là rất thú vị, "Chỉ số thông minh của Hạ Thiên cũng rất cao, chỉ là hắn thích sử dụng phương thức đơn giản nhất giải quyết hết thảy vấn đề, ngoại trừ mỹ nữ thì hắn khinh thường sử dụng đầu óc với bất kỳ người nào hay bất cứ chuyện gì."
"Phụ tử các ngươi, một người yêu nghiệt, một người quái thai, rất thú vị." Mị Nhi nghĩ đến cuối cùng không phải chính mình cũng thua ở trong tay Hạ Thiên, không nhịn được cảm thán một tiếng, tiếp theo lại nở nụ cười.
Hạ Lãnh im lặng, nhưng cũng không biết nên nói gì tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận