Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3062: Dựa vào cái gì mà chúng ta phải phối hợp với ngươi?

“Lửa này được nè, vừa đủ để luộc trứng gà.” Hạ Thiên tùy ý để ngọn lửa bao vây mình, lại còn đánh giá một câu.
Nam nhân mặc áo xanh lục cười lạnh: “Để ta xem ngươi có thể cuồng đến mức nào. Bây giờ bổn thiếu gia sẽ nấu ngươi thành thịt thăn.”
Vừa dứt lời, ngọn lửa càng thêm hừng hực, từng sợi khói xanh dâng lên. Điều quỷ dị chính là trong không khí không có mùi khét khi đồ vật bị đốt cháy, ngược lại còn có mùi thơm khiến người ta say mê cùng mùi thịt như có như không.
Không bao lâu sau.
“Ha ha ha, Hạ Thiên chết rồi, đã bị ta thiêu chết.”
Nam nhân mặc áo xanh lục cười to, lớn tiếng gào thét về bốn phương tám hướng: “Đệ tử Trương Minh Đà đã bị ta giết chết. Tả Quang Thanh ta mới là đệ nhất thần y Nam Cương.”
Hạ Thiên cảm thấy nhàm chán quá, tùy ý phất tay triệt tiêu ngọn lửa: “Chẳng vui gì cả, ta không lãng phí thời gian với tên ngốc ngươi nữa.”
“Ha ha… Sao?” Nụ cười nam nhân áo xanh đột nhiên ngừng lại, khó tin nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không chết? Không thể nào?”
“Chút trình độ đó của ngươi, đừng nói Hạ Thiên, ngay cả con kiến cũng đốt không chết.” A Cửu không nhịn được nhả ra một câu.
Nam nhân mặc áo xanh lục không thể tiếp nhận sự thật này. Hắn ta chỉ tay vào Hạ Thiên: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Thiêu Tâm Hương Viêm gia truyền nhà ta, cái gì cũng có thể thiêu cháy. Cho dù ngươi tránh được độc hương, ngươi cũng không tránh được độc hỏa. Cho dù ngươi tránh được khí độc, ngươi cũng không tránh được khói độc…”
“Được rồi, mấy trò trẻ con này cũng đừng lấy ra nữa.” Hạ Thiên ngáp một cái, khoát tay nói.
Nam nhân mặc áo xanh lục vọt đến trước mặt Hạ Thiên, muốn dùng tay bóp cổ của hắn: “Ngươi dám làm nhục ta như vậy, bổn thiếu gia liều mạng… A.”
Bành.
Hạ Thiên vung tay lên, nam nhân mặc áo xanh lục giống như diều đứt dây bay khỏi tầm mắt của mọi người, cũng không biết bay đi đâu.
“Thiếu gia.”
Lão bà kia hét lên một tiếng, xông về phía nam nhân mặc áo xanh lục ngã xuống.
Từ đằng xa, bà ta còn ném lại một câu độc ác: “Các ngươi chờ đó cho ta. Các ngươi dám đả thương thiếu gia nhà ta và con trai của ta, việc này không xong đâu.”
Một lát sau, người vây xem cũng dần dần tản đi. Mãng lực sĩ tất nhiên cũng được người ta khiêng đi.
“Ngươi là Hạ Thiên?”
Lúc này lại có người từ đằng xa vội vàng đi tới, từ xa đã quát lớn.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi là tên ngớ ngẩn nào ở đâu ra vậy?”
“Lão phu không phải ngớ ngẩn. Ta là hội trưởng hiệp hội y dược Nam Cương, Trịnh Hưởng Sơn.” Người đến là một lão giả râu bạc trắng, sau lưng còn có một đám người đi theo, nhìn qua đều học y.
“Ta chẳng quan tâm ngươi là Hưởng Sơn hay Hưởng Hà, có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn.
“Tiểu tử, thái độ của ngươi là gì thế?”
“Ngươi dám bất kính với Trịnh hội trưởng như vậy, lẽo nào lại đơn giản như thế?”
“Có sư tất có danh đồ, quả nhiên không giả. Thái độ rất ác liệt.”
“Đệ tử Trương Minh Đà, khẳng định cũng là loại người cùng hung cực ác, giết đều được.”
“…”
Một đám đi theo sau lưng Trịnh Hưởng Sơn cực kỳ bất mãn với thái độ của Hạ Thiên, tất cả đều gào lên.
“Lão phu có lời muốn hỏi ngươi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta có thể bảo đảm ngươi bình an vô sự ở Nam Cương.” Trịnh Hưởng Sơn đưa tay ra lệnh cho đám người sau lưng ngừng quát.
Hạ Thiên khó chịu nói: “Tại sao ta lại phải trả lời vấn đề của ngươi chứ? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Bởi vì nơi này là Nam Cương, sư phụ ngươi năm đó phạm vào đại tội không thể tha thứ.” Trịnh Hưởng Sơn cau mày, cười lạnh: “Nếu ngươi là môn nhân của hắn ta, đương nhiên ngươi phải thay hắn ta nhận hậu quả. Bây giờ lão phu chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, đã là khoan dung độ lượng với ngươi lắm rồi.”
“Ngươi khoan dung độ lượng hay không khoan dung độ lượng thì liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên cảm thấy những người này không thể nói lý: “Có thù với đại sư phụ của ta, các ngươi đi tìm ông ấy đi. Ông ấy đang ở Chung Nam Sơn đấy, ta không rảnh xử lý nhàn sự của ông ấy.”
“Nhàn sự?” Trịnh Hưởng Sơn tức đến mức phổi muốn phát nổ: “Đây là đại sự liên quan đến tông môn và hiệp hội giới y học Nam Cương mấy chục năm. Nếu ngươi không ngoan ngoãn phối hợp, cũng đừng trách lão phu không khách sáo với ngươi.”
A Cửu nhịn không được liền nói: “Nói giống như vừa rồi các ngươi rất khách khí vậy.”
“Ngươi thì tính là gì, mau cút sang một bên.” Bên cạnh lập tức có người nhảy ra, chỉ tay vào A Cửu: “Ngươi chỉ là nữ nhân, mau cút sang một bên, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện…A!”
Lời còn chưa nói hết, tay của hắn ta đột nhiên không một chút dấu hiệu bị chặt mất, thật thê thảm.
“Chỉ một câu đã chặt mất cánh tay của hắn ta, các ngươi không khỏi quá ngang ngược đi.” Trịnh Hưởng Sơn cau mày. Mặc dù ông ta không nhìn thấy ai ra tay nhưng không cần nghĩ cũng biết là do đôi nam nữ trước mắt làm.
Hạ Thiên cười nói: “Lão đầu nhi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta làm? Nói không chừng hắn ta không có việc gì tự bẻ gãy tay của mình thì sao?”
“Cho dù ngươi muốn viện lý do, ngươi cũng nên viện một lý do dễ nghe một chút.” A Cửu trừng mắt với Hạ Thiên.
“Cửu nha đầu, ngươi không hiểu đâu.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Thời đại nào rồi, người có sở thích quái dị đều có. Vừa rồi còn có thằng ngu tự hạ độc mình đấy.”
Sắc mặt Trịnh Hưởng Sơn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Xem ra các ngươi không có ý định phối hợp với lão phu?”
“Dựa vào cái gì mà chúng ta phải phối hợp với ngươi?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Dựa vào việc ngươi không tắm rửa, hay là ngươi sắp chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận