Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2974: Về sau hắn chính là sư tổ của các ngươi

Đệ tử Tập Tiên Viện không khỏi sinh lòng nghi hoặc, vội suy đoán bên trong đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Hỏa Cửu Linh cũng cảm thấy lạ. Theo tính cách của Hạ Thiên, nếu thắng, hắn sẽ trực tiếp xử lý Chưởng môn ở đây, sau đó phá vỡ Thần Quang trận, bay lên trọng thiên cao hơn, tại sao bây giờ còn chưa ra?
“Có khi nào tên tiểu tử đó bị Chưởng môn đánh chết rồi không?”
“Tất nhiên rồi. Chưởng môn có tu vi như thế nào chứ, thu thập một Kim Đan Kỳ còn không phải dễ trở bàn tay à?”
“Ta cũng đoán như vậy, tiểu tử kia sớm đáng chết, còn phản đồ tiên giới Hỏa Cửu Linh cũng nên chết luôn đi.”
“…”
Trong lúc đệ tử Tập Tiên Viện kích động không thôi, Thần Quang điện trên bầu trời Tập Tiên Viện bỗng trở nên ảm đạm, sau đó hóa thành quang trần, tiêu tán không thấy.
“Không ổn rồi, Thần Quang trận biến mất rồi.”
“Chẳng lẽ Chưởng môn đã… không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
“Ta không tin, làm sao Chưởng môn có thể thất bại được?”
Lúc này, Hạ Thiên từ bên trong đại điện chậm rãi bước ra, thản nhiên nói: “Ông ta bại không phải là chuyện rất bình thường sao? Kêu la cái gì?”
Hỏa Cửu Linh vội chạy lên đón Hạ Thiên, kêu ầm lên: “Hạ chưởng môn, ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không thua.”
“Đi, còn thừa lại một trọng thiên, chính là Thiên Ngoại Thiên.” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Cửu nha đầu nhất định đang sốt ruột chờ ta, ta không thể chậm trễ được nữa.”
Bỗng nhiên, một thanh niên mặc áo bào tím bước ra ngăn Hạ Thiên lại: “Khoan đã, ngươi không thể đi.”
“Biến, đừng cản đường ta.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói.
“Ngươi đã làm gì Chưởng môn chúng ta? Vì sao Thần Quang trận lại biến mất?” Nam tử áo bào tím quát hỏi Hạ Thiên.
“Thần Quang trận đương nhiên đã bị ta thu lại.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này liên quan gì đến ngươi?”
“Đương nhiên là có. Ta là Phó chưởng môn Lưu Ích Vạn của Tập Tiên Viện.” Nam tử áo bào tím nghiêm túc quát: “Nếu Ngô chưởng môn chết rồi, Lưu mỗ sẽ tự động tiếp nhận chức Chưởng môn, làm sao cũng không đến phiên người hạ giới như ngươi.”
“Đúng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.”
“Ngô chưởng môn chết trong tay hắn, không giết hắn, Tập Tiên Viện chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại.”
“Lưu chưởng môn, ngài mau báo thù cho Ngô chưởng môn.”
Ý của các đệ tử Tập Tiên Viện chính là như vậy. Thần Quang trận chính là ấn ký Chưởng môn, tuyệt không thể rơi vào tay người ngoài. Huống chi, người ngoài này còn vừa mới giết Ngô chưởng môn.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi muốn làm Chưởng môn thì cứ việc nói thẳng, nói nhảm như thế để làm gì?”
“Mau giao Thần Quang trận ra đây, nếu không, bổn Chưởng môn sẽ không tha cho ngươi.” Nam tử áo bào tím rút ra một thanh đại kiếm lập lòe, đâm thẳng cổ họng Hạ Thiên.
“Lão đầu kia còn chưa chết mà.” Hạ Thiên cười nói: “Bây giờ ngươi xác định muốn tự xưng Chưởng môn?”
“Không, không chết?” Sắc mặt nam tử áo bào tím không khỏi thay đổi, vô thức nhìn thoáng qua đại điện, rõ ràng hắn ta không cảm nhận được khí tức của Ngô Bách Chương, lập tức phẫn nộ quát: “Ngươi chỉ đang nói năng bậy bạ.”
“Ông ta không chết, có vẻ như ngươi không được vui cho lắm.” Hạ Thiên quay lại gọi một tiếng: “Ngô lão đầu, nếu ngươi còn không ra, ta sẽ xử lý cái tên ngu ngốc này.”
Mọi người nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cùng nhau nhìn về phía đại điện.
“Khụ khụ khụ, ta đến đây, bộ xương già của ta còn chưa đến mức bị ngươi giày vò đâu.” Ngô Bách Chương mặt mũi tràn đầy gió xuân từ trong đại điện bước ra, không còn biểu hiện khí suy sắp chết như trước đó: “Nhưng châm pháp của ngươi đúng là thần kỳ, lão phu còn chưa kịp cảm ơn ngươi nữa.”
“Ngô chưởng môn, ngươi không chết?” Mắt nam tử áo bào tím như muốn rơi xuống đất, kinh ngạc không thôi.
Ngô Bách Chương bất mãn nhìn hắn ta: “Thế nào? Ngươi ước gì lão phu chết à?”
“Cái này… tất nhiên không phải rồi.” Nam tử áo bào tím nghẹn họng, không biết nên nói cái gì, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Hắn ta biết đại nạn của Ngô Bách Chương sắp đến, cho nên mới dám nói chuyện như thế. Bởi vì, dựa theo quy củ tông môn, nếu Ngô Bách Chương có chuyện gì ngoài ý muốn, Phó chưởng môn là hắn ta có cơ hội thượng vị rất lớn. Nhưng bây giờ Ngô Bách Chương nhìn rất sung mãn, tuyệt không giống người sắp chết.
Rất nhiều đệ tử Tập Tiên Viện đều sửng sốt. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thần Quang trận biến mất, đại diện cho Ngô Bách Chương đã chết. Dù sao, thiên điều tiên giới có quy định, Chưởng môn các trọng thiên không thể tự tiện giao ra ấn ký Chưởng môn.
“Sự việc cũng đơn giản thôi.” Ngô Bách Chương thấy chúng đệ tử nghi hoặc, lập tức lên tiếng: “Lão phu rất thưởng thức vị Hạ tiểu đạo hữu này, cho nên đã giao ấn ký Chưởng môn cho hắn ta, từ nay về sau, hắn ta chính là Chưởng môn danh dự của Tập Tiên Viện.”
“Chưởng môn danh dự?” Đệ tử Tập Tiên Viện như muốn nằm mộng. Chuyện quái gì thế nhỉ?
Ngô Bách Chương thản nhiên nói: “Hạ chưởng môn đã chữa khỏi bệnh dữ nhiều năm cho lão phu, đương nhiên lão phu phải báo ân rồi. Ấn ký Chưởng môn đã mất đi tác dụng đối với lão phu, nếu các ngươi có ý kiến thì có thể tìm ta. Hoặc, không có ấn ký Chưởng môn, các ngươi sẽ không nhận người Chưởng môn này.”
Đệ tử Tập Tiên Viện lúng túng không dám lên tiếng. Dù sao, địa vị của Ngô Bách Chương không thể rung chuyển. Ấn ký Chưởng môn đối với ông ta mà nói đúng là không có tác dụng quá lớn.
“Nhưng thiên điều tiên giới có quy định, ấn ký Chưởng môn không thể tùy tiện giao cho bất cứ kẻ nào.” Nam tử áo bào tím vẫn còn đang định giãy dụa. Hắn ta nói với Ngô Bách Chương: “Đó không phải vật cá nhân của ngươi, sao có thể tùy tiện đưa cho người ngoài?”
“Không, Hạ chưởng môn không phải người ngoài.” Ngô Bách Chương mỉm cười: “Vừa nãy ta đã bái hắn làm thầy, về sau hắn chính là sư tổ của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận