Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3183: Tìm nữ nhân thì có tiến triển

Hậu cung Hạ Thiên, tu vi cao nhất là Nguyệt Thanh Nhã, Cơ Thanh Ảnh, và Dạ Ngọc Mị. Bởi vì cả ba người đều sinh ra ở Tiên Vân đại lục, ngay từ đầu đã là tu tiên giả, cơ sở kiên cố, thiên phú cũng cực kỳ trác tuyệt. Sau khi đạt đến Độ Kiếp Kỳ, các nàng đã có đầy đủ kiến thức, nội tình dư dả, vận dụng pháp thuật thần thông mạnh hơn những người khác.
Hầu hết những người khác đều sống trên trái đất, ngoại trừ người có thể chất linh căn đặc biệt như Liễu Mộng hoặc bước lên con đường tu tiên như Cố Hàm Sương, những người còn lại chỉ là những người bình thường.
Ngay cả khi bọn họ song tu với Hạ Thiên đạt đến cảnh giới rất cao trong thời gian ngắn, kiến thức về tu tiên của bọn họ vẫn còn hạn chế.
Có được bảo sơn nhưng lại không biết làm thế nào để vận dụng.
Đối phó người bình thường, thậm chí tu tiên giả phổ thông, trên cơ bản không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng một khi gặp phải lão ma tu tiên kinh nghiệm già dặn Nguyên Anh Kỳ trở lên, ứng phó sẽ có chút giật gấu vá vai.
Diệp Mộng Oánh và Triệu Yêu Yêu chính là tình huống này. Thật ra, bọn họ đã chú ý rất cẩn thận nhưng vẫn chưa nhận biết đầy đủ về hiểm ác trong giang hồ.
Tu tiên giả đã thoát ly cấp độ người.
Dùng tư duy của người để đối phó tu tiên giả là một sai lầm.
Nếu không phải tu vi hai người cao thâm, đoán chừng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Đến Trường Mộng Châu, Nguyệt Thanh Nhã trước thanh tẩy đám người Bộ Băng Khanh, tất cả tà ma ngoại đạo phải trừ tận gốc.
Bất cứ khi nào có dấu hiệu không khoan dung, người bị phản phệ cuối cùng chính là mình.
Nguyệt Thanh Nhã sinh trưởng ở Phiếu Miểu Tiên Môn, lúc trước đã trải qua hồng trần lịch luyện, xử lý đương nhiên sẽ không dây dưa dài dòng.
Sau khi thanh trừ tàn nghiệt Vạn Hỏa giáo xong xuôi, Nguyệt Thanh Nhã mới đến tế đàn ở Trường Mộng Xuyên.
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Triệu Yêu Yêu nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã, vội tiến lên ôm lấy nàng: “Nơi này chán quá. Nếu tỷ không đến, ta sẽ chết ngạt mất.”
Nguyệt Thanh Nhã xoa đầu Triệu Yêu Yêu, cười nói: “Mộng Oánh đâu?”
“Dưới đáy tế đàn.” Triệu Yêu Yêu đưa tay chỉ một cái: “Vừa rồi hình như có âm thanh phát ra từ dưới đáy tế đàn, hơn nữa còn xuất hiện một cái hố lạ. Mộng Oánh tỷ tỷ bảo ta canh ở đây, còn tỷ ấy xuống dưới tra xét. Bây giờ tỷ ấy còn chưa lên, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta biết rồi.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười vỗ mặt Triệu Yêu Yêu: “Không có chuyện gì đâu, để ta dẫn muội xuống dưới đó xem một chút.”
Triệu Yêu Yêu gật đầu: “Được.”
Một vầng hào quang giống như mặt trăng đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể Nguyệt Thanh Nhã, bao phủ nàng và Triệu Yêu Yêu lại.
Sau đó, cả hai bay lên đỉnh tế đàn.
Bệ đá màu đen ở đó đã sụp đổ, lộ ra một cái hố đen kịt, không biết dẫn tới đâu.
“Mộng Oánh tỷ tỷ, ngươi còn ở bên trong không?” Triệu Yêu Yêu lớn tiếng gọi bên ngoài cửa hang: “Nguyệt tỷ tỷ đến cứu chúng ta.”
Trong động không có ai trả lời.
Âm thanh dường như không truyền vào trong, hoặc nó đã bị nuốt trực tiếp.
“Vào trong đó xem đi.” Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ một chút, sau đó cùng với Triệu Yêu Yêu bay vào trong động.

Bên trong hư không.
Thế giới thuần một màu trắng, như sương, như tuyết.
Người bình thường đến đây, đoán chừng mắt sẽ bị mù.
Diệp Mộng Oánh cảm thấy vi diệu, không biết đây là nơi nào.
Thậm chí nơi này cũng không giống hang động đen như mực trước đó.
“Đây là nơi nào?”
Khuôn mặt của Diệp Mộng Oánh tràn ngập nghi vấn, quay lại thì không thấy đường đâu.
Nơi đây dường như không có điểm kết thúc, không có thăng trầm, không có cảnh sắc.
Không biết đi bộ được bao lâu, không gặp bất cứ kẻ nào, cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
"Phía trước có cửa?"
Cuối cùng Diệp Mộng Oánh cũng nhìn thấy thứ gì đó giống như một cánh cửa ở đằng xa.
Ngay khi nàng định đi đến đó, một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
“A?”
Diệp Mộng Oánh ngẩng đầu nhìn, không khỏi mở to mắt.
“Y Tiểu m, tại sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Mộng Oánh phi thân đến, nhẹ nhàng tiếp người rơi xuống.
“Ngươi, ngươi là Diệp Mộng Oánh?”
Gương mặt Y Tiểu Âm cũng hiện lên sự kinh ngạc: “Không phải mọi người đã đến Tiên Vân đại lục sao?”
Diệp Mộng Oánh trả lời: "Đúng vậy, ta đang ở Tiên Vân đại lục, ta đến đây thông qua một tế đàn." Nghĩ đến đây, nàng lại hỏi: "Tại sao ngươi lại tới đây?"
“Ta rơi vào bên trong một lỗ đen trên tế đàn, sau đó đến nơi này.” Y Tiểu Âm đáp.
Diệp Mộng Oánh cau mày: “Chẳng lẽ không gian này là điểm kết nối giữa Tiên Vân đại lục và trái đất?”
“Cũng không rõ nữa.” Y Tiểu Âm nói với Diệp Mộng Oánh: “Tuy nhiên, ngươi có thể bỏ ta xuống trước không?”
“A, thật ngại quá.” Diệp Mộng Oánh lấy lại tinh thần, vội thả Y Tiểu Âm xuống.
Thực ra hai người cũng không quen lắm, quan hệ với nhau cũng chỉ là nữ nhân của Hạ Thiên.
Bởi vì trước đó Y Tiểu Âm luôn từ chối thừa nhận mối quan hệ của mình với Hạ Thiên, cố tình giữ khoảng cách với Hạ Thiên, hầu hết phụ nữ trên đảo Thần Tiên đều có ý kiến với nàng.
Tuy nhiên cũng chỉ là có ý kiến mà thôi.
“Tình huống bên kia của ngươi như thế nào?” Diệp Mộng Oánh nhịn không được liền hỏi: “Phu quân tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm có tiến triển gì không?”
Y Tiểu Âm ngẩn ra, sau đó đáp: “Nghịch Thiên Bát Châm có tiến triển hay không thì không biết, nhưng cái khoản tìm nữ nhân của hắn thì có tiến triển không nhỏ.”
Diệp Mộng Oánh mỉm cười, khoát tay nói: “Cũng cùng một ý này thôi.”
“Là sao?” Ánh mắt Y Tiểu Âm ngưng lại, không hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận