Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2613: Chờ ta viết xong bức thư này

“Thuần nha đầu, ngươi nghe ai nói vậy?” Hạ Thiên vẻ mặt bất mãn nhìn Thạch Thuần, “Tin tức không phải thế đâu, sau này ngươi bớt hóng mấy chuyện này đi.”
Thạch Thuần cười hi hi, tiến lên nhìn gương mặt Hạ Thiên: “Anh rể, mặt ngươi đỏ hết rồi, chắc chắn bị ta nói trúng xong giờ tính chuyển đề tài.”
“Ít nói linh tinh đi.” Hạ Thiên lười tiếp tục đề tài này, Ninh Nhụy Nhụy không muốn nghe đối thoại tràn đầy tiếng chuyển động của hai người, thế là quay sang nói với Tiền Mẫn Mẫn: “Dẫn đường đi, đến gặp lão hội trưởng gì đó của các ngươi.”
“Thật ra cũng không xa, đi theo ta.” Tiền Mẫn Mẫn không có biểu cảm gì nhiều, xoay người quay lại chỗ bóng râm vừa nãy, nơi đó vậy mà có cửa ẩn, nàng chậm rãi tiến vào.
Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên và Thạch Thuần: “Đừng ầm ĩ nữa, đi thôi.”
Mấy người cùng nhau tiến vào đó, bên trong lại rất sáng sủa, bậc thang uốn lượn xuống.
“Không phải các ngươi là thần tiên à, sao lại đi xuống đất, đáng nhẽ phải ở trên trời chứ.” Thạch Thuần vừa đi vừa có chút nghi hoặc hỏi.
Tiền Mẫn Mẫn đi đằng trước thản nhiên nói: “Chính là giống như Hạ Thiên nói đấy, chúng ta là một đám vô dụng tự xưng thần tiên, vì để dát vàng cho bản thân, chúng ta đâu thể xưng là cương thi.”
“Nói như vậy cũng đúng.” Thạch Thuần đồng ý với lý do này, “Vậy các ngươi có bao nhiêu thần tiên? Không phải vì sợ ánh sáng mà ở dưới đất chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn cười nói: “Bọn họ có phải ma cà rồng đâu mà sợ ánh sáng, vừa nãy nàng còn đứng ở chỗ ánh nắng nói chuyện với chúng ta mà.”
“Thế thì chưa chắc, thật ra ma cà rồng cũng có thể gặp ánh sáng.” Thạch Thuần nghiêm túc nói: “Nhụy Nhụy tỷ, lẽ nào ngươi chưa từng đọc Tôi và Cương Thi có một cuộc hẹn hả?”
“Thôi, không nói cái này nữa.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức biết Thạch Thuần lại thảo luận vấn đề không có ý nghĩa gì, nha đầu này quá tinh quái, tư duy cũng luôn bay xa bay cao, nàng có chút không theo kịp.
Không biết qua bao lâu, khoảng mấy phút hoặc là mười mấy phút, đối với người xung quanh đây mà nói thì ba người là tu tiên giả, một người là thần tiên gì đó, bọn họ đều không cảm thấy mệt.”
“Đến rồi.” Ngay khi đằng trước xuất hiện tia sáng, Tiền Mẫn Mẫn lại lên tiếng nói.
Ba người Hạ Thiên chậm rãi bước ra, phát hiện bên ngoài là một đình viện nhỏ kiểu Tô với trang trí cổ xưa.
Trong sân viện nhỏ bé tinh xảo này lại có một chiếc Rolls-Royce, còn có hai nữ tử mặc sườn xám đang chuyển cái hộp hình chữ nhật xuống.
Hai nữ tử này thấy Tiền Mẫn Mẫn dẫn ba người Hạ Thiên xuất hiện từ cửa vòm, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, không hẹn mà nhìn cái hộp hình chữ nhật trong lòng.
“Đừng đứng ngơ ra đấy, trực tiếp ném nó vào hầm để đồ đi.” Tiền Mẫn Mẫn thuận miệng dặn dò hai nữ tử đi.
Hai nữ tử mặc sườn xám cuối cùng cũng ý thức được, có điều cũng không dám trái lệnh, hai người nâng cái hộp kia chậm rãi đi khỏi.
Tiền Mẫn Mẫn thấy hai nữ tử đó đi xa, lúc này mới tiếp tục dẫn đám Hạ Thiên đi vào một căn phòng kiểu Mộc ở sau đình viện.
“Lão hội trưởng ở trong đó chờ các ngươi, ta sẽ không đi vào.” Tiền Mẫn Mẫn dừng lại trước cửa, vô cùng cung kính nói: “Nhưng nếu như có gì cần dặn dò thì có thể kêu ta.”
Ninh Nhụy Nhụy tò mò nhìn Tiền Mẫn Mẫn, người phụ nữ này tính cách trước giờ đều không thuần phục ai, bây giờ lại trở nên cung thuận như thế, thật là có chút khó mà tưởng tượng.
“Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta vào xem thử đi.” Thạch Thuần thấy Ninh Nhụy Nhụy đứng ngốc tại chỗ thế nào tiến lên kéo nàng.
Ninh Nhụy Nhụy phản ứng lại thì không chú ý đến Tiền Mẫn Mẫn nữa, trực tiếp bước vào căn phòng.
Bố cục và trang trí trong phòng thật sự mang đậm hướng cổ xưa, giống như nơi ở của cổ nhân.
“Chào mừng ba vị đến đây, lão hội trưởng đang ở trong chờ ba vị.” Đứng ngoài cửa thư phòng là một người trẻ tuổi, trông thấy đám Hạ Thiên liền cung kính cúi chào, làm thủ thế xin mời.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn người này luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ kỹ lại không có ấn tượng cho lắm, có thể là người trước đó nàng vô tình gặp.
Trong thư phòng có một ông lão mặc áo dài xám đang luyện chữ, chỉ là thể loại chữ tương đối xa lạ, không phải chữ mà Ninh Nhụy Nhụy biết, thật ra không quá giống chữ trên địa cầu.
“Các ngươi đến rồi, đợi một lát để lão già ta viết xong bức này.”
Ông lão áo xám đeo kính lão, sau khi nghe thấy động tĩnh lập tức ngước mắt lên, cực kỳ hiền hòa nói: “Ba vị cứ tự nhiên, Tiểu Diệp, mang trà lên cho khách.”
Người trẻ tuổi ngoài cửa gập đầu, nhanh chóng đi pha trà.
Ninh Nhụy Nhụy thấy dung mạo của ông lão này kinh ngạc không thôi, dường như đoán ra đây là ai, nét mặt không khỏi có chút dè dặt.
Hạ Thiên và Thạch Thuần tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chẳng hề có chút lo lắng gì.
Rất nhanh, người trẻ tuổi kia đã mang trà lên cho ba người, cùng với một đĩa điểm tâm, rồi thêm món ăn vặt: “Ba vị mời dùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận