Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3627: Ngươi nói ai là a miêu a cẩu?

Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, đại tỷ phong vận đã nói: “Hạ thần y nói, đây là mượn âm dương khí của một trăm thanh niên nam nữ để nuôi hồn phách, khiến cho hồn phách bị thiếu hụt của Từ đại tiểu thư tự lành tự sinh.”
“Vô nghĩa.” Hạ Thiên bó tay. Mấy lời nói nhảm vậy mà cũng có người tin.
Đại tỷ phong vận gấp lên, vội vàng bác bỏ lời Hạ Thiên: “Này, ngươi tuyệt đối không được ăn nói lung tung. Hạ thần y chính là thần y nổi tiếng thành phố Thiên Hải chúng ta đấy.”
Lam Y Nhân nói: “Hắn chỉ nói một chút thôi, có liên quan gì đâu. Chẳng lẽ ông ta còn có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ có thể nghe lén sao?”
“Tốt nhất vẫn đừng nên ăn nói lung tung.” Đại tỷ phong vận nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạ thần y rất thần kỳ, các ngươi đừng nên khinh thường ông ấy. Lần này, yêu cầu Từ gia quá cao, chẳng những cần thanh niên nam nữ, hơn nữa còn có yêu cầu về tướng mạo và tướng mệnh. Bên kia thúc ta, ta không còn cách nào phải kéo người trên đường.”
“Cái này lại càng không đúng.” Lam Y Nhân phát hiện một sơ hở: “Nếu đã có yêu cầu cao như thế, với năng lực và tài lực của Từ gia, trực tiếp tuyển người không được sao? Tìm người trên đường làm sao cam đoan tướng mệnh phù hợp?”
Đại tỷ phong vận mỉm cười, lấy một ngọc khí lớn chừng bàn tay từ trong túi ra: “Ngươi không hiểu đâu. Hạ thần y đưa cho chúng ta một ngọc khí phân biệt mệnh cách. Chỉ cần ngọc khí sáng lên, nói rõ tướng mệnh người đó tốt.”
“Hắn không phải thần y mà là thần côn.” Lam Y Nhân cũng cảm thấy thủ pháp chữa bệnh của Hạ thần y quá nhảm nhí.
“Thứ này dùng rất tốt, ta đã thử qua với con trai của ta, tướng mệnh của nó cũng rất ổn.” Đại tỷ phong vận mỉm cười, cất lại ngọc khí: “Đây là vật rất hiếm. Hạ thần y bán ra một ngàn khối, mỗi khối đều có giá trăm vạn.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngu ngốc trên thế giới này nhiều quá, lừa đảo cũng không hết.”
“Ngươi nói cái gì nhiều, cái gì không hết?” Đại tỷ phong vận nghe xong, cũng không rõ Hạ Thiên là có ý gì.
Lam Y Nhân cười nói: “Hắn nói thời gian lãng phí nhiều quá. Nếu không mau đến đó, chỉ sợ nhân thủ không đủ cho Hạ thần y dùng.”
“A, đúng đúng đúng, các ngươi mau lên xe đi. Ta không thu tiền của các ngươi đâu.” Đại tỷ phong vận lấy lại tinh thần, vội vàng gọi hai người Hạ Thiên lên xe: “Chúng ta mau đến đó thôi. Nếu người khác cũng tìm được người thích hợp, các ngươi cũng chỉ có thể ở nhà của ta. Đến lúc đó sẽ không có cơ hội gặp được Hạ thần y đâu.”
Lúc này, Lam Y Nhân thật sự muốn gặp cái gị gọi là Hạ thần y kia.
Còn Hạ Thiên chỉ muốn biết rốt cuộc mỹ nữ tuyệt thế có hay không mà thôi.
Sau khi lên xe, đại tỷ phong vận lái xe về phía ngoại ô. Không đợi Lam Y Nhân tra hỏi, nàng ta liền giải thích: “Hiện tại, Từ đại tiểu thư đang ở phía Bắc ngoại ô. Nghe nói đêm nay là đêm quan trọng, Hạ thần y đích thân có mặt. Đây quả thật là may mắn của các ngươi.”
“Có đúng như vậy không? Vậy thì tốt quá rồi.” Lam Y Nhân mỉm cười, ánh mắt nhìn người bên cạnh có chút trêu tức: “Có thể gặp được danh y không phải lúc nào cũng được.”
“Đương nhiên là hiếm có rồi.” Đại tỷ phong vận không khỏi cảm thán: “Mấy năm gần đây, Hạ thần y không khám bệnh thường xuyên. Bỏ ra mấy ngàn vạn cũng chưa chắc có thể mời được ông xem bệnh. Vẫn là Từ gia có mặt mũi, cộng thêm Chu công tử giới thiệu, lúc này Từ lão gia tử mới mời được lão nhân gia ông rời núi.”
Lam Y Nhân làm như vô thức hỏi: “Vị Chu công tử đó có địa vị như thế nào vậy?”
“Chu công tử?” Đại tỷ phong vận do dự nửa giây, sau đó nói: “Cái này khó mà nói được, có thể không trò chuyện thì tốt nhất đừng nên trò chuyện. Dù sao, người nổi tiếng nhất bây giờ ngoại trừ Hạ thần y thì chính là ông ta.”
Trên đường đi, Lam Y Nhân đều nghĩ hết mọi cách moi tin tức từ miệng nữ nhân này, nhưng nữ nhân đó hiển nhiên biết được không nhiều, chỉ là một công cụ mà thôi.
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe đến trước một lâm viên khá cổ xưa.
“Chính là chỗ này.” Đại tỷ phong vận dẫn Hạ Thiên và Lam Y Nhân dạo qua trước cửa một vòng, sau đó đi vào cửa hông, khi đó mới ngừng xe lại.
“Cửa trước không cho vào, chỉ có thể ra vào bằng cửa hông.” Đại tỷ phong vận thuận miệng giải thích một câu, sau đó gõ cửa một cái.
Bên trong cánh cửa vang lên giọng nói của một người lớn tuổi: “Ai vậy?”
“Sơn bá, là ta, Tiểu Phong đây.” Đại tỷ phong vận đáp: “Ta đã tìm đủ người, ngươi mở cửa nhanh lên, đừng làm mọi việc chậm trễ.”
Rất nhanh, cánh cửa mở ra, một ông lão khô gầy ho khan hai tiếng: “Ngươi nhanh lên, còn thiếu hai người. Lão gia đang cho người thúc giục. Ngươi dẫn người về trước, nhất định sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
“Cám ơn.” Đại tỷ phong vận nói tiếng cảm ơn, sau đó dẫn Hạ Thiên và Lam Y Nhân vào cửa, vòng qua một hành lang đến trước một căn phòng sang trọng.
“Đứng lại cho ta.” Lúc này, một tiếng quát to bỗng nhiên vang lên: “Ngươi làm gì thế? Tại sao thứ a miêu a cẩu đó cũng mang vào?”
Lam Y Nhân xoay người nhìn lại, nhìn thấy người đến là một nam nhân trung niên giống như chó mặt xệ, biểu hiện hung ác: “Trần Phong Vận, ngươi làm cái gì thế? Ngươi muốn làm loạn đúng không?”
“Ta chỉ là theo sự dặn dò của Hạ thần y và Từ lão gia tìm người mà thôi.” Đại tỷ phong vận nhịn không được nói: “Không có chuyện của ngươi. Nếu ngươi làm trễ nải chuyện chữa bệnh cho Từ đại tiểu thư, ta xem ngươi kết thúc như thế nào.”
“Chính Từ lão gia bảo ta trông coi ở đây.” Nam nhân mặt xệ trừng mắt: “Vừa rồi, người mà ngươi tìm được có một số người tướng mệnh không hợp, lão gia đang phát cáu kia kìa, ngươi còn dám mang mèo cũng được mà chó cũng được đến đây.”
“Ngươi nói ai là a miêu a cẩu thế?” Hạ Thiên khó chịu hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận