Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3992: Ánh mắt của ngươi không dùng được rồi

“Tiểu tử, ngươi là ai?”
Long Hưng Phong còn chưa lên tiếng, người bên cạnh đã không kiên nhẫn nổi nữa, đứng lên chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: ‘Ngươi còn dám tự tiện xông vào môn đình Long gia, lại còn bất kính với Long đầu. Ngươi quả thật đang tìm chết.”
“Long đầu là cái thứ gì vậy?”
Hạ Thiên nghi ngờ hỏi.
“Lớn mật.”
Người kia lập tức giận dữ, rút bội đao bên hông ra, vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Ngươi thì tính là gì. Bây giờ ta thay Long đầu làm thịt ngươi.”
“Ngươi là tên ngu ngốc ở đâu ra thế?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, một cước đạp bay người này.
“Làm càn, ngươi thật sự gan to bằng trời.”
Long Hưng Phong liếc nhìn người bị đá bay, không khỏi giận dữ: “Trước mặt bổn tọa ngươi còn dám động thủ, tốt, thật sự rất tốt. Quả nhiên một chút cũng không để Long đầu ta vào mắt.”
“Ta đến tìm Long gia lão tổ.”
Hạ Thiên hờ hững nói: ‘Nếu ngươi không phải, ngươi cút sang một bên, ta không thèm để ý đến ngươi.”
Long Hưng Phong không nhịn được hỏa khí trong lòng, phẫn nộ quát lớn: “Bổn tọa chẳng cần biết ngươi là do ai phái đến. Bây giờ ta muốn đưa ngươi ra trước công chúng. Nếu không giết ngươi, về sau Long gia chẳng phải mặc người ta ức hiếp sao?”
“Ngươi nói nhảm quá.”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói: “Muốn đánh thì nên đánh nhanh một chút, đánh xong thì bảo Long gia lão tổ gì đó cút ra đây gặp ta.”
“Muốn chết.”
Long Hưng Phong dưới cơn thịnh nộ, sát tâm bạo khởi.
Ông ta là trưởng tử Long gia, danh xưng Long đầu, trong toàn bộ bí cảnh Thiên Cung có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Cho dù là cung chủ Thiên Cung cũng không thể không nể mặt ông ta mấy phần. Tên mao đầu tiểu tử kia lại không xem Long gia ông ta ra gì, lại còn bất kính đối với lão tổ như thế. Nếu không giết hắn, về sau uy nghiêm Long gia sẽ bị quét sạch. Ông ta khoát tay, chưởng ảnh lập tức hiện lên khí tức màu vàng, trong nháy mắt ngưng tụ thành vòng xoáy.
Cùng lúc đó, uy thế cả người Long Hưng Phong phóng thích ra ngoài.
Chỉ là uy thế này không giống tiên phật thần ma mà giống như một con hoang thú từ hỗn độn bay vút ra, cực kỳ hung lệ.
Người bên trong căn phòng đều bị uy thế này bức đến trong lòng run lên.
“Quả nhiên không hổ là Long đầu. Hạ Thiên chỉ sợ đã đá trúng thiết bản rồi.”
Tiêu Quân Tiện cũng chưa nhìn thấy bản lĩnh của Hạ Thiên, nhưng hiện tại hắn ta tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Long Hưng Phong, âm thầm cảm thấy Tiêu gia đi lại gần với Long gia là quyết sách đúng đắn.
“Hạ Thiên quả nhiên là một tên tiểu tử vừa cuồng lại mãng.”
Ánh mắt đẹp của thiếu phụ váy trắng cũng nhìn Hạ Thiên, không khỏi cảm thán không thôi: “Đáng tiếc, hôm nay ngươi phải táng mệnh ở đây rồi.”
Tuy nhiên, Hạ Thiên nhìn thấy vòng xoáy màu vàng cách hắn càng lúc càng gần, cũng chỉ thản nhiên nói: “Đây mà cũng được gọi là thần diễm à?”
“Hừ, ngươi ngược lại cũng có chút kiến thức đấy.” Long Hưng Phong hừ lạnh một tiếng, tươi cười đắc ý chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi có thể chết dưới thần diễm của Long gia, cũng xem như phúc khí của ngươi.”
“Chẳng qua chỉ là dư khí kiếp lực mà thôi, còn thổi thành thần diễm cái gì.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Kiếp lực của đám thần tướng kia không có tác dụng gì với ta, loại phế vật như ngươi lại càng vô dụng.”
“Dõng dạc quá.”
Gương mặt Long Hưng Phong còn hiện lên sự khinh thường hơn cả Hạ Thiên, nhấc chưởng chụp về phía hắn: “Hiện tại, ta sẽ để cho ngươi biết sự lợi hại của thần diễm.”
Một chưởng vỗ ra, lập tức kim khí bạo tràn, mang theo sát cơ cuồn cuộn bao phủ Hạ Thiên.
Rất nhanh, Hạ Thiên bị kim khí xé nát thành ngàn vạn mảnh vỡ.
“Hừ, chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Long Hưng Phong thấy một chưởng của mình đã tiêu diệt được Hạ Thiên, không khỏi cười khẩy.
“Ngươi mới chẳng qua có bấy nhiêu đấy.”
Một giây sau, đã có âm thanh lười biếng vang lên sau lưng ông ta.
“Sao?”
Long Hưng Phong nghe được âm thanh này, không khỏi sợ hãi cả kinh, dọa ông ta đổ mồ hôi lạnh lâm ly, nhưng ông ta vẫn kịp phản ứng, quay người lại vỗ ra một chưởng.
Bành.
Một chưởng này trực tiếp đánh một nửa căn phòng không còn.
Đáng tiếc, vẫn đánh hụt như cũ.
“Ánh mắt của ngươi không dùng được rồi.”
Hạ Thiên cười hì hì, lộ ra biểu hiện khinh bỉ.
Long Hưng Phong nộ khí dâng lên, đưa tay vỗ ra một chưởng.
Hạ Thiên cũng không nghênh đón, ngược lại mấy vị tân khách trong phòng bị dọa bể mật. Bọn họ thiếu chút nữa trúng chưởng phong.
“Mấy chưởng này của ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Để ta dạy ngươi cách dùng chưởng như thế nào.”
Còn không đợi Long Hưng Phong lên tiếng, một chưởng của Hạ Thiên đã đập tới.
Một chưởng này bình thường chẳng có gì lạ, không có thần diễm, cũng không có khí thế, giống như người bình thường đánh ra.
Ánh mắt Long Hưng Phong hiện lên sự nghi ngờ. Tuy nhiên, một chưởng này quá bình thường, khiến ông ta sinh lòng cảnh giác.
“Đừng nghĩ đến việc tránh né, ngươi tránh không được đâu.”
Hạ Thiên lập tức nhìn ra được suy nghĩ của Long Hưng Phong.
“Buồn cười! Bổn tọa là Long đầu của Long gia đấy.”
Ngạo khí quý tộc trời sinh khiến Long Hưng Phong làm sao mà chịu được, lập tức đứng im bất động: “Bổn tọa đứng ở đây, chịu một chưởng này của ngươi. Ta sẽ để ngươi thấy năng lực của ta… Phốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận