Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4033: Ngươi không cảm thấy ngươi cười quá lớn tiếng sao?

“Chỉ cái này?”
Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy rồi.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Cụ thể chuyện gì xảy ra, ngay cả đám sát thủ Ma tộc cũng không biết. Chỉ biết là bọn họ đã động tay động chân ở cánh cửa Cực Tiên mộ. Chỉ cần ngươi mở cánh cửa đó, nhất định sẽ bộc phát sức mạnh cực kỳ kinh khủng, nghe nói là một loại năng lượng có thể đánh nổ toàn bộ Thiên cung.”
“Thế không phải bọn họ cũng sẽ chết luôn sao?”
Thẩm Manh có chút khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
Tô Mộng Lệ không thích Thẩm Manh cho lắm, giọng nói có chút tức giận: “Bọn họ đặt ra cạm bẫy, nhất định cũng đã sớm làm xong biện pháp ứng đối.”
“Ngươi nói chuyện này với Hạ Thiên là muốn biểu đạt chuyện gì?”
Thẩm Manh ngược lại cũng không tức giận, chỉ là có chút không hiểu.
“Đương nhiên là trì hoãn rồi.”
Tô Mộng Lệ cũng không phản ứng Thẩm Manh, chỉ nhìn Hạ Thiên: “Ban đầu, thời gian tốt nhất để mở bí cảnh Thiên Cung còn những hai tháng. Bởi vì Ma tộc đã giăng bẫy, chi bằng trì hoãn một chút, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.”
Hạ Thiên nói: “Bọn họ thiết lập cạm bẫy là chuyện của bọn họ, ta mở cánh cửa kìa là chuyện của ta.”
“Ngươi có ngốc hay không?”
Tô Mộng Lệ bó tay: “Biết rõ người khác cài bẫy, còn ngốc nghếch giẫm vào?”
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Mặc kệ bọn họ thiết lập cạm bẫy gì, tất cả đều không có tác dụng với ta.”
Tô Mộng Lệ cười nói: “Đây chính là ý kiến của cung chủ, còn có Dạ Ngọc Mị, ngươi không nghe theo sao?”
“Nếu đã đến, vậy thì làm thôi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Không nhất thiết phải vì một đám ngu ngốc mà trì hoãn.”
“Được rồi, nếu ngươi đã quyết định, ta nhiều lời cũng vô ích.”
Tô Mộng Lệ biết tính tình của Hạ Thiên như thế nào, tất nhiên cũng không tiếp tục khuyên bảo. Nàng cáo từ: “Để ta đi truyền đạt chỉ thị của ngươi, hẹn gặp lại.”
Hạ Thiên cũng chẳng phản ứng gì.
Tô Mộng Lệ có chút bất mãn: “Này, dù sao cũng đã một khoảng thời gian không gặp, ngươi không giữ lại ta sao?”
“Cũng không lâu mà.”
Hạ Thiên khoát tay nói: “Thế ngươi có đi hay không?”
“Không sợ ta ở lại cản trở ngươi tán gái à?”
Tô Mộng Lệ hơi ganh tỵ nói.
Hạ Thiên cười hắc hắc: “Ngươi cảm thấy ta quan tâm sao?”
“Ngươi đúng là vô tình vô nghĩa. Ta đi.”
Tô Mộng Lệ trừng mắt Hạ Thiên, sau đó rời đi.
Một lát sau, Thẩm Manh phát hiện Hạ Thiên không nói gì, liền hỏi: “Hạ, Hạ Thiên, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”
“Đương nhiên là trị bệnh cho ngươi rồi.”
Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm, nghiêm túc nói.
“Bây giờ?”
Thẩm Manh có chút ngoài ý muốn: “Ngay tại đây?”
Hạ Thiên gật đầu: “Chứ không phải à?”
Lúc này, giọng nói của Tô Mộng Lệ lạ vang lên: “Này, Hạ Thiên, ngươi không sao chứ? Nơi này là bí cảnh Thiên Cung, không nói Ma tộc khắp nơi, chỉ riêng Thượng Quan gia thôi cũng đã mang hận ý với ngươi rồi. Ngươi thi châm ở đây, không sợ bị ám toán sao?”
“Không ai có thể ám toán được ta.”
Hạ Thiên khinh thường nói.
Tô Mộng Lệ lại xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, tận tình thuyết phục: “Cho dù ám toán không được ngươi, ngươi ở đây tiêu hao quá nhiều linh khí, đến lúc đó ngươi không đủ sức mở cánh cửa Cực Tiên mộ thì làm sao bây giờ?”
“Ngươi có nghĩ đến, điều này cũng có khả năng là một trong những mưu kế của Ma tộc, chính là muốn mượn cơ hội tiêu hao linh khí của ngươi hay không?”
Hạ Thiên cầm ngân châm chậm rãi đâm vào mi tâm của Thẩm Manh: “Nghĩ nhiều chuyện vô vị làm gì? Trước chữa khỏi bệnh cho bé ngoan rồi hãy nói.”
Đúng vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng rống giận dữ của Thượng Quan gia chủ: “Chước Dương chân khí, chước thiêu thiên địa.”
“Hạ Thiên, lão phu đồng quy vu tận với ngươi, ngươi đi chết cho ta.”
Tiếp theo, một luồng khí tức vô cùng vô tận bỗng nhiên tràn ngập khắp cả phòng.
Không đợi đám người Hạ Thiên kịp phản ứng, luồng khí tức này đã nổ tung.
Hơn phân nửa viện tử Thượng Quan gia sụp đổ, trong chớp mắt đã biến thành một cái hố to.
“Ha ha, đúng là thú vị thật.”
Từ đằng xa, trên đỉnh núi, Cẩu tiên sinh nhìn thấy, không khỏi cất tiếng cười to: “Lần này Thượng Quan gia chủ ngược lại ngạnh khí được một lần. Cho dù không giết được Hạ Thiên, cũng có thể tiêu hao một phần linh khí của hắn.”
“Hạ Thiên ơi Hạ Thiên, ta biết ngươi rất lợi hại, cũng biết Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi rất lợi hại.”
“Nhưng nếu không có băng hỏa linh khí chèo chống, Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi đoán chừng không phát huy được mấy thành công lực.”
“Ngươi quá tự đại rồi, biết rõ là cạm bẫy mà cũng muốn bước vào, biết rõ người khác tính toán ngươi, ngươi cũng vẫn chui vô.”
“Tự cho là thông minh, nói đến, ngươi chính là loại người đó. Đến cuối cùng, ngươi sẽ chết vì cái tính tự đại của ngươi.”
“Cho nên, muốn tiêu diệt ngươi cũng không cần phải mạnh hơn ngươi, chỉ cần thông minh hơn ngươi, có thể nhẫn hơn ngươi… Vừa lúc Cẩu Tu Kim ta lại là loại người này.”
“Cái gì là tam khôi Thiên Cung, cái gì là Lục Ma Đài, người thắng cuối cùng chỉ có thể là Cẩu mỗ ta mà thôi, ha ha ha ha.”
Trong lúc Cẩu tiên sinh đang cười to vì tính toán của mình, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng.
“Ngươi không cảm thấy ngươi cười quá lớn tiếng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận