Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3358: Ngươi không giả mạo được vì ngươi không có tính cách

“A?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được âm thanh này, vô thức sửng sốt, có chút do dự nói: “Hình như là giọng nói của Cửu tỷ tỷ?”
‘Tiểu muội chân dài, nàng nghe lầm đấy, đây không phải giọng của Cửu nha đầu.” Hạ Thiên lắc đầu nói.
Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự nghi ngờ, không khỏi hỏi vọng lại chỗ vang lên âm thanh trách móc kia: “Cửu tỷ tỷ, là ngươi sao?”
“Đương nhiên, ngoại trừ ta thì còn có ai nữa?” Trong rừng, âm thanh kia càng thêm rõ ràng. Ninh Nhụy Nhụy có thể xác định đây chính là giọng nói của A Cửu.
“Cửu tỷ tỷ, tại sao ngươi lại đến đây?” Ninh Nhụy Nhụy mừng rỡ hỏi, cơ thể cũng không tự chủ được muốn đi sang bên đó. Nhưng đi chưa được hai bước, nàng đã bị Hạ Thiên kéo lại.
Hạ Thiên lắc đầu với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng đừng đi qua đó, cũng không cần để ý đến.”
“Vì sao?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Đó là Cửu tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp nàng ấy?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đó không phải Cửu nha đầu.”
“Không đúng, chắc chắn là giọng của Cửu tỷ tỷ, ta không có khả năng nghe nhầm.” Ninh Nhụy Nhụy nhớ lại, vẫn tin chắc mình không có nghe lầm.
Lúc này, dưới tán lá rậm rạp, một dáng người thon thả chậm rãi bước đến gần.
“Ngươi nhìn đi, không phải Cửu tỷ tỷ thì còn là ai nữa chứ?” Ninh Nhụy Nhụy từ xa nhìn thấy bóng người này, lập tức hưng phấn hẳn lên, thỉnh thoảng còn phất tay với bóng người kia.
Hạ Thiên có chút bó tay với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, ta không biết nên nói nàng đơn thuần hay là nói nàng ngốc đến mức không có thuốc chữa.”
“Thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy Hạ Thiên có chút kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng: “Trước kia hắn gặp Cửu tỷ tỷ, hoặc là làm ầm ĩ lên, hoặc dính chặt, tại sao bây giờ lại trở nên lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?”
Người trong rừng cũng không tiếp tục che giấu, lập tức bước ra, chính là A Cửu.
“Cửu tỷ tỷ.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không có bất kỳ hoài nghi: “Đúng thật là tỷ.”
A Cửu mỉm cười vẫy tay với Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi qua đây đi, đừng đi cùng với tên lưu manh đó, tránh bị hắn chiếm tiện nghi.”
“Cửu tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở đây?” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, bước đến ôm lấy A Cửu.
Hạ Thiên lườm A Cửu, cảnh cáo: “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, tóm lại ngươi lập tức hiện nguyên hình cho ta. Ta không thích người khác giả mạo nữ nhân của ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Sắc mặt A Cửu cứng đờ, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao? Cút sang một bên, đừng quấy rầy ta nói chuyện với Nhụy Nhụy.”
“Đúng là cần phải nói chuyện một chút.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải đồ ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Ban đầu, nàng cũng không phát hiện được dị thường nhưng rất nhanh đã cảm thấy không bình thường, vì thế nàng xích đến gần A Cửu, bắt lấy cánh tay A Cửu, đột nhiên ném qua vai, hai tay bắt chéo sau lưng, quỳ một gối lên lưng của nàng: “Ngươi tốt nhất nên khai báo thành thật, tại sao ngươi lại giả mạo Cửu tỷ tỷ. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi điên rồi sao?” Bị Ninh Nhụy Nhụy áp chế, A Cửu giận tím mặt: “Nếu ngươi không dừng tay, đừng trách ta không khách sáo. Nói đùa cái gì cũng phải có giới hạn.”
Ninh Nhụy Nhụy không rơi vào bẫy, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi là Cửu tỷ tỷ, ngươi hoàn toàn không có khả năng bị ta chế phục. Nàng ấy muốn tránh thoát ta dễ như trở bàn tay.”
“Ta chỉ sợ ngươi sẽ bị thương.” A Cửu khẽ cười một tiếng, quát lớn: “Ngươi đừng tự cho là đúng. Ngươi cho rằng ta không biết tức giận sao?”
“Vậy thì ngươi bạo phát cơn tức của ngươi đi.” Hạ Thiên lười biếng ngồi xổm xuống nhìn A Cửu: “Xưa nay, Cửu nha đầu không thích áp chế tính cách của mình. Nổi giận sẽ phát cáu, có ý kiến thì sẽ nói. Ngươi không giả mạo được điểm này, bởi vì ngươi không có tính cách.”
Ánh mắt A Cửu lấp lóe, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng: “Ta thấy các ngươi bị sương mù mê hồn nơi này làm cho mất phương hướng.”
“Đến tận bây giờ còn chưa chịu thừa nhận? Ngay từ ban đầu ngươi đã sơ hở trăm chỗ, ngươi cho rằng ta thật sự là kẻ ngu sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận, người này chẳng những giả mạo A Cửu, ý đồ không rõ, hơn nữa sau khi bị vạch trần còn cắn chết cũng không chịu thừa nhận: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giả mạo Cửu tỷ tỷ?”
Lần này A Cửu dứt khoát im lặng, cái gì cũng không nói.
“Đừng tưởng rằng ngươi không nói thì ta không có cách nào với ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy thấy vậy, giọng nói lạnh dần: “Đừng chờ đến khi sống không bằng chết, lúc đó ngươi mới lên tiếng cầu xin tha thứ.”
Lúc này, A Cửu hờ hững nói: “Các ngươi đã bị cướp đoạt hồn phách, ngay cả ta cũng không nhận ra, ta còn có gì có thể nói chứ?”
“Được, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, ngươi cũng đừng trách ta.” Ninh Nhụy Nhụy thả lỏng A Cửu ra, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi hỏi nàng ta đi.”
Hạ Thiên cũng có chút khó chịu: “Ta ghét nhất người khác giả mạo nữ nhân của ta. Mặc kệ đối phương là nam hay nữ, ta cũng sẽ bắt cái tên ngu ngốc đó phải trả giá đắt.”
A Cửu chậm rãi bò lên, nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ bắt ngươi hiện nguyên hình mà thôi.” Đang khi nói chuyện, giữa ngón tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngân châm, chậm rãi châm vào giữa lông mày A Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận