Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3074: Chỉ cần ngươi đi chết, ta sẽ tha cho ngươi một mạng

Nữ nhân viên phục vụ vốn đã bất mãn với A Cửu. Chính xác mà nói, ả ta đều cảm thấy khó chịu với những nữ nhân xinh đẹp hơn ả ta.
Nghe A Cửu nói, ả ta không khỏi cau mày, cười lạnh: “Ha ha, hai người các ngươi thay chúng ta cản tai, lại bị chúng ta tính kế, rất có thể sẽ mất mạng, rốt cuộc là ai ngu ngốc?”
Ả ta lại bồi thêm một câu: “Ta ghét nhất chính là đám nữ nhân dáng dấp xinh đẹp giống như ngươi. Lát nữa ta sẽ rạch nát mặt của ngươi, xem ngươi còn như thế nào… A!”
A Cửu vọt đến trước mặt nữ nhân viên phục vụ, quyền ra như sấm nặng nề đánh vào mặt nữ nhân viên phục vụ.
Bành.
Toàn bộ gương mặt của nữ nhân viên phục vụ bị đánh nát. Chẳng những xương mặt vỡ nát, răng cũng không còn cái nào, cả người giống như đạn pháo bay ra ngoài, bay xuống đất, nằm im như một con chó chết.
“Vợ.” Gã nhân viên phục vụ kinh ngạc không thôi, bi phẫn nghiến răng nói với A Cửu: “Ta muốn lột da rút xương ngươi, chặt thành thịt muối, sau đó tiếp tục rút xương, khi đó mới có thể giải mối hận trong lòng ta.”
Nói xong, hắn ta lại há miệng phun ra một luồng sương độc.
Nhưng lần này, sương độc vừa phun ra ngoài lại bị chính cái mũi của hắn ta hít vào.
“Sao?” Gã nhân viên phục vụ mở to mắt, không thể tin nổi. Sau đó, gã ho khan kịch liệt: “Khụ khụ khụ…”
Hạ Thiên cười nói: “Còn biết khạc khói à? Có chút thú vị đấy. Ngươi còn biết khạc cái gì nữa không, ngươi biểu diễn cho ta xem một chút.”
Gã nhân viên phục vụ có thể khẳng định chính Hạ Thiên ra tay, nhưng điều kỳ lạ chính là hắn ta không hề phát hiện. Điều này nói rõ đẳng cấp của Hạ Thiên tuyệt đối cao hơn hắn ta mấy cấp bậc. Nơi này không nên ở lâu.
Cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Lúc này, sống chết của vợ hắn ta, hắn ta cũng không thèm quan tâm. Tẩu vi thượng sách!
“Dám đả thương vợ của ta, chết hết cho ta.” Gã nhân viên phục vụ bỗng nhiên cuồng lên, móc từ trong ngực mười mấy độc lôi ném về phía Hạ Thiên và A Cửu.
Vừa rồi, độc lôi là do hắn ta ném, nhưng vì không muốn bại lộ mình, cho nên hắn ta không dám ném quá nhiều.
Bây giờ, vì đào mệnh, hắn ta tất nhiên phải nghĩ cách ngăn chặn Hạ Thiên và A Cửu. Về phần sống chết của người khác, hắn ta cũng lười quản.
Mười mấy độc lôi, còn có thêm độc tiêu, độc tiễn, thậm chí là độc trùng giống như Thiên Nữ Tán Hoa từ trên trần nhà rơi xuống.
Đáng tiếc, cảnh tượng hoành tráng như gã nhân viên phục vụ tưởng tượng đã không phát sinh. Mặc kệ độc lôi, độc tiêu hay thứ gì khác đều mất đi hiệu lực, đinh đinh đang đang rơi xuống một chỗ, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Đám rắn độc và độc trùng sau khi ném ra đều chết hết.
Hạ Thiên cười nói: “Mấy thứ này không có tác dụng gì đâu, ngươi nên tìm cách khác đi.”
“Tại sao ngươi lại làm được?” Gã nhân viên phục vụ lộ ra ánh mắt khó tin, nhìn Hạ Thiên, hỏi: “Hay đây chính là tác dụng của môn châm pháp kia của ngươi?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ta hỏi ngươi còn chiêu thức nào nữa không?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Nếu không có, vậy ngươi đi chết đi.”
Gã nhân viên phục vụ đột nhiên từ trần nhà rơi xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất dập đầu với Hạ Thiên: “Là ta có mắt không tròng, không nhận ra được ngươi là cao nhân. Ta nguyện ý dâng hết tất cả tài sản của ta, còn có bí tịch y học trộm được từ các môn phái, toàn bộ giao cho ngươi, mong ngươi tha cho ta một mạng.”
Nghe những lời nói này, người của môn phái bị Bình Giang Song Sát gây họa đều mở to mắt, không khỏi phẫn nộ.
Lúc này, gã nhân viên phục vụ rất thức thời. Tuy nhiên, chiêu này hoàn toàn vô hiệu với Hạ Thiên.
“Tâm nhãn của ngươi đúng là không nhỏ, đến lúc này còn muốn dội nước bẩn cho người khác?” A Cửu khó chịu nói: “Ngươi muốn chuyển cừu hận của các môn phái kia lên người chúng ta?”
“Không dám, không dám.” Gã nhân viên phục vụ dập đầu: “Ta xin theo hai vị xử trí. Chỉ cần tha mạng cho ta, cái gì cũng được cả.”
Hạ Thiên gật đầu, vô cùng hào phóng: “Chỉ cần ngươi đi chết, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Sao?”
Gã nhân viên phục vụ nghe xong, không khỏi ngẩn người. Đây là phương thức tha mạng gì vậy?
“Hạ, Hạ thần y, có phải ngươi nói sai rồi không?” Gã nhân viên phục vụ nhịn không được liền hỏi: “Hay là ta đã hiểu sai ý của ngươi? Ngươi bảo ta đi chết, sau đó mới buông tha ta?”
Hạ Thiên cười nói: “Đúng vậy.”
“Được rồi.” Mặc dù gã nhân viên phục vụ quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng cũng không muốn lãng phí như thế: “Hạ Thiên, là ngươi thắng, ta nhận sợ. Ngươi nên rộng lượng một chút tha cho ta một mạng, về sau cũng dễ nói chuyện. Dù sao cũng là con người, ngươi tuyệt tình như thế, không sợ ngày sau cũng bị người ta đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Ta không sợ.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Không ai có thể đuổi tận giết tuyệt ta được. Ngươi, bao gồm tất cả đám ngu ngốc ở đây đều không xứng đứng chung với ta. Hơn nữa, tại sao ta lại phải rộng lượng? Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không dùng, vậy thì không có gì đáng nói cả.”
Lúc này, gã nhân viên phục vụ đột nhiên biến sắc. Hắn ta biết Hạ Thiên sắp sửa ra tay hạ sát, lập tức đưa tay bóp nát một hạt châu màu đen trong ngực: “Thế thì mọi người cùng nhau đồng quy vu… A?”
“Phích lịch độc châu? Nghĩ không ra ngươi còn trộm đồ của Đường Môn. Nếu ngươi đã trộm, vậy thì ngươi tự ăn đi.”
Hạ Thiên chậm rãi đưa tay nhét hạt châu màu đen vào miệng gã nhân viên phục vụ, sau đó còn cẩn thận khép miệng hắn ta lại.
“Khoan đã.”
Trên lầu có người đi xuống, cao giọng hô lớn với Hạ Thiên: “Trước giữ lại một mạng cho hắn ta.”
Lời còn chưa dứt.
Bành.
Gã nhân viên phục vụ bắt đầu nứt ra trước mặt mọi người, mà còn nứt đến nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận