Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4200: Ngươi đang mượn đề tài nói chuyện

“Lão thất phu ngươi cũng dám ra tay với ta.”
Bạch Dương Huyền đưa tay đánh ra một lồng khí, tránh xích kim lôi long như sóng to gió lớn đánh tới.
Nhìn lại, viện lạc của ông, cùng con gái đều biến mất. Điều này khiến cho ông không khỏi lên cơn giận dữ, sát khí bạo tràn.
“Hừ, giết thêm mấy tộc nhân của ngươi, còn có hai tiện tỳ kia, ngươi cần chi phải phẫn nộ như vậy.”
Sa Văn Đạt hừ lạnh một tiếng, gương mặt tràn ngập sự khinh thường: “Mệnh của cháu trai ta không tôn quý hơn so với bọn họ vô số lần sao? Cho dù có giết thêm một vạn tộc nhân của ngươi cũng không giải được mối hận trong lòng ta.”
“Im ngay.”
Bạch Dương Huyền bó tay với luận điệu như vậy, bi phẫn nói: “Lão thất phu, rõ ràng ngươi đang mượn đề tài nói chuyện. Nếu ngươi đường đường chính chính đánh tới, ta vẫn còn kính ngươi mấy phần. Bây giờ ngươi không phân tốt xấu đã giết người, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
Sa Văn Đạt nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi định không khách sáo như thế nào?”
“Không có lệnh phù của hội trưởng lão, ngươi tự tiện giết tộc nhân Phi Diệp tộc ta, đó chính là tử tội.”
Bạch Dương Huyền cố nén lửa giận: ‘Ta sẽ bắt ngươi lại, sau đó giao cho hội trưởng lão xử lý, rồi bảo ngũ tộc cho ta một lời giải thích.”
Sa Văn Đạt nghe xong, không khỏi cười ha hả, khinh thường nói: ‘Phi Diệp tộc các ngươi vốn xuất thân từ Ma tộc thượng cổ, thực chất bên trong không phải thứ tốt lành gì. Là ngũ tộc chúng ta thương hại các ngươi, mới cho phép các ngươi có một chỗ cắm dùi ở Sơn Hải giới.”
Lại mắng tiếp: “Ai nghĩ đến ma tính các ngươi khó sửa đổi, người không trung thực, cấu kết người ngoài, ý đồ tạo phản, làm nguy hại đến sự an toàn của bách tộc Sơn Hải giới chúng ta. Cho dù bây giờ ta diệt toàn tộc của ngươi cũng là thuận theo dân ý, thay trời hành đạo. Hội trưởng lão khen lão phu còn không kịp, làm gì có chuyện phạt chứ?”
Bạch Dương Huyền hiểu ra, người này rõ ràng nhận ám chỉ của hội trưởng lão mà đến đây, cho nên ông ta mới dám không kiêng nể gì cả.
“Nếu là như vậy, ta giết ngươi thay tộc nhân của ta báo thù, hội trưởng lão cũng mặc kệ đúng không?” Bạch Dương Huyền lạnh lùng nói.
Sa Văn Đạt chỉ tay vào Bạch Dương Huyền: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không?”
Bạch Dương Huyền mắng to: “Ngươi dám giết tộc nhân và con gái của ta, hôm nay ta sẽ róc xương lóc thịt ngươi.”
Nói xong, ông mở bàn tay chộp vào hư không.
Chỉ thấy một thanh trường kiếm màu xanh biếc, phá không mà đến, tản ra ánh sáng màu xanh chói mắt.
“Hôm nay ta sẽ dùng Thanh Mang kiếm này tiễn ngươi về vãng sinh cực lạc.” Bạch Dương Huyền quát lạnh.
Sa Văn Đạt cười gằn, lạnh giọng nói: “Thanh Mang kiếm là bội kiếm của Thanh Mang Lão Ma, lão tổ tông của Phi Diệp tộc các ngươi, ngươi vẫn luôn cất giấu, cũng không phải vì muốn tạo phản sao.”
“Thanh Mang lão tổ đúng là Ma tộc, nhưng về sau cải tà quy chính, trở thành môn hạ của Viêm hoàng nhị đế.”
Bạch Dương Huyền trừng mắt phun lửa, mắng Sa Văn Đạt: “Lúc đó, mọi người đều như người nhà, vạn tộc bình đẳng, thiên địa đồng đức. Viêm hoàng có danh xưng thiên hạ Thần tộc chung chủ, không người nào là không phục. Hậu duệ các ngươi đã làm được gì, khiến cho Thần tộc luân lạc đến tình cảnh như thế này, nhưng các ngươi còn không biết hối cải, trời không vong các ngươi, trời mới là không có mắt.”
“Hừ, che giấu nhiều năm như thế, bây giờ ngươi đã lộ ra cái đuôi của mình rồi.” Diện mạo của Sa Văn Đạt trở nên dữ tợn: “Bây giờ ta sẽ phát lệnh phù cho hội trưởng lão, để bọn họ mang tuần binh đến, san bằng Phi Diệp tộc các ngươi.”
“Lão thất phu ngươi, đi chết đi.” Bạch Dương Huyền cũng không nhịn được, rút kiếm chém qua.
Một kiếm chém tới, thanh mang phóng đại trăm trượng, đâm thẳng vào tim Sa Văn Đạt.
Sa Văn Đạt cười lạnh, dưới chân đạp một cái, nghênh đón thanh mang vọt đến.
Xích kim lôi long du động bốn phía lập tức thay ông ta đỡ được kiếm mang lăng lợi, còn ông ta thì vỗ một chưởng vào ngực Bạch Dương Huyền.
Phốc.
Bạch Dương Huyền phun máu tươi, bay rớt ra ngoài.
“Ngươi tưởng mình là cao thủ sao?”
Sa Văn Đạt khinh thường cười nhạo: “Lão phu khổ tu trong thần hạch mấy chục năm, một thân thần lực. Ngoại trừ ngũ đế ra, không ai có thể địch nổi.”
Bạch Dương Huyền bị thương không nhẹ nhưng vẫn cắn răng muốn lao lên, đột nhiên bị người ta ôm lấy.
“Cha, cha đừng nhúc nhích, cha uống viên thuốc chữa thương trước đi.” Giọng của Bạch Thi Tình bỗng nhiên vang lên sau lưng.
Bạch Dương Huyền quay đầu nhìn lại, phát hiện hai đứa con gái của mình còn chưa chết: “Con, tại sao các con…”
“Chúng con không sao, là Hạ Thiên đã cứu chúng con.” Bạch Bích Tiêu vọt đến, có chút hâm mộ nói: ‘Tộc nhân khác cũng không có việc gì.”
“Hắn, hắn rốt cuộc là ai? Chẳng những có thể bình yên vô sự dưới Xích Bàn Lôi Tiêu Trận mà còn có dư lực cứu người?”
Bạch Dương Huyền kinh ngạc không thôi, trong đầu hiện ra vô số nghi hoặc.
“Đúng là không thể tưởng tượng được, bởi vì trên người hắn vẫn còn tĩnh linh văn.” Bạch Thi Tình có chút cảm thán nói: “Cho dù thiên tài trong thần tộc, cũng không thể nào thoát khỏi trói buộc của tĩnh linh văn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận